Ngoảnh đi ngoảnh lại, nhờ thiên kiêu các phe thế lực điên cuồng tranh giành hai viên đan dược mà lúc này giá đã được đội lên tới 250 vạn đao.
Với cái giá này, không ít các môn phái nhỏ và vừa đến tham dự đã phải bỏ cuộc. Ở thời điểm hiện tại, có lẽ cũng chỉ còn thành viên của các tông môn, thế lực cự đầu một phương là còn mang đủ tài lực trong người để tranh thuốc quý.
Tranh giành Âm Dương Cải Mệnh Đan lúc này, ngoại trừ hai người Kiều Minh Long, Lý Thanh Minh, thì cũng chỉ còn vài ba người khác.
“Ba trăm vạn!” Lý Thanh Minh vừa nâng giá liền nâng luôn năm mươi vạn, còn nhiều hơn tổng số tiền ba người Tạ Thiên Hoa còn dư. Đỗ Thải Hà nghe vậy cũng phải buột miệng cảm thán:
“Quả không hổ là con trai Võ Hoàng, giàu có thật!”
Nói đến đây mới chợt nhớ ra ông đại sư huynh nhà mình cũng là con trai của Lý Huyền Thiên, nhưng số phận khác với Lý Thanh Minh kia một trời một vực, vội quay sang xin lỗi. Chỉ thấy Lý Thanh Vân lắc đầu, cười:
“Sư muội chớ lo! Ta biết muội không có ác ý. Huống chi, từ khi ông ta đày ta ra biên ải, ta đã sớm không còn quan hệ gì với ông ta nữa rồi!”
Lại nghe thấy Kiều Minh Long thét giá:
“Năm trăm vạn!”
Cái giá trên trời này vừa ra, thì các phe thế lực khác còn sót lại lúc này cũng phải lắc đầu lè lưỡi, miễn cưỡng chấp nhận bỏ cuộc.
Lý Thanh Minh cắn răng:
“Năm trăm năm mươi vạn!”
“Bảy trăm vạn!” Kiều Minh Long không lỡ đến một nhịp.
Cuối cùng đan về tay Kiều Minh Long. Tên mặt chuột tuyên bố đấu giá hội kết thúc, mọi người bắt đầu lục tục chuẩn bị đi về.
oOo
Lý Thanh Minh tức đến lộn ruột sôi máu, nhưng y vẫn phải cố tỏ ra bình thường, đoạn chắp tay hướng Kiều Minh Long, cười nói:
“Chúc mừng Kiều huynh thu được đan tốt! Bản Vương vốn còn đang lo thiên kiêu chiến ba năm sau sẽ không công bằng cũng chẳng đặc sắc, giờ thì tốt rồi!”
Ý rất rõ ràng: “Ngươi phải có đan dược phụ giúp mới có cơ đánh ngang tay với ta!”
Kiều Minh Long nghe vậy thì cũng chắp tay tạ lễ:
“Đa tạ mỹ ý của Lý huynh. Tại hạ cũng đã sớm nghe nhi tử của Võ Hoàng Lý Huyền Thiên tình như thủ túc. Mới đây lại biết tin em trai Lý huynh không tiếc nhường cả Võ Thánh chi hồn cho huynh đài, quả là anh em tốt, danh bất hư truyền!”
Ý cũng rất rõ ràng: “Ta dùng đan dược để tăng thực lực dù gì vẫn còn hơn ngươi đến anh em trong nhà còn hãm hại chỉ vì huyết mạch truyền thừa.”
Lý Thanh Minh nghe vậy thì tím mặt, nhưng cũng không hề kém cạnh, liền nói:
“Tình anh em của tại hạ sao có thể so sánh với tấm lòng chung thủy của Kiều huynh? Chuyện Kiều huynh chịu ngàn khổ trăm đắng, luyện nên kỳ công chỉ để được Tạ tiểu thư của Thanh Tước tộc chú ý, quả thật đáng ngưỡng mộ!”
Khi nói hai chữ “kỳ công,” y còn cố tình nhấn mạnh, hiển nhiên là ám chỉ Kiều Minh Long tu luyện tà công, chả qua cũng chỉ là thứ bàng môn tả đạo, nào có tốt đẹp gì? Sau lại bới móc việc Kiều Minh Long dùng sức mạnh ép con gái nhà người ta cưới hắn cũng chẳng phải chuyện hay ho gì để mà nói kháy chuyện y tước đoạt Võ Thánh chi hồn từ Lý Thanh Vân.
Người của các thế lực chưa kịp truyền tống đi ra thấy một màn đấu khẩu này thì cũng liền nán lại thêm chút thời gian, hiển nhiên không muốn bỏ lỡ kịch hay. Mà lúc này, hai người Lý Thanh Vân và Tạ Thiên Hoa là khổ chủ bị nhắc tên trong lời cà khịa nhau của hai kẻ kia thì đang chưng một bộ mặt dở khóc dở cười sau tấm mặt nạ.
“Đùa nhau à? Các ngươi kết oán với nhau bởi một hai viên thuốc thì cũng thôi đi, tại sao còn phải lôi chúng ta xuống nước theo?”
Lại nghe Kiều Minh Long nói:
“Được rồi, người ngay thẳng không nói lời vòng vo. Tại hạ cũng không muốn thiên kiêu chiến ba năm sau thiên hạ có lời ra tiếng vào nói tại hạ phải nhờ Âm Dương Cải Mệnh Đan này mới thắng hiểm được Linh Vương điện hạ. Vậy hay là thế này, chúng ta liền chọn ngày, tỷ thí với nhau một trận, lấy luôn hai viên đan này làm tiền cược. Nếu Lý huynh thắng, đan này liền về tay huynh đài, mà nhân tình cho Tiêu lão tiền bối vẫn tính trên đầu Phần Thiên Cốc. Nhưng nhược bằng tại hạ thắng, thì Võ Hoàng thiếu Phần Thiên Cốc của tại hạ một cái nhân tình, thế nào?”
“Kiều thánh tử đã có nhã hứng như vậy, bản Vương từ chối thì thật không phải phép. Vậy đợi đến ba ngày sau, khi Võ bảng lần này được công bố xong thì chúng ta cũng liền gặp nhau trên võ đài đi!”
“Được! Quyết như vậy đi!”
Nghe lời ước chiến giữa hai thiên kiêu đang nổi nhất Huyền Hoàng giới này thì tất cả mọi người đều vô cùng hào hứng. Không ít người đến Võ Bảng hội lần này với hy vọng được chứng kiến Kiều Minh Long và Lý Thanh Minh tranh hùng. Thế nên, quyết định này của hai kẻ họ quả là điều cầu được ước thấy của bao người. Mà kể cả những người vốn không ôm mộng này đến đây hôm nay thì được xem trận tỷ thí giữa hai kẻ mạnh nhất trong thế hệ trẻ cũng vẫn là một việc hết sức đáng mong chờ!
oOo
Ước chiến xong xuôi, Lý Thanh Minh liền chuyển sự chú ý sang ba sư huynh muội đeo mặt nạ.
Từ lúc bước vào phòng đấu giá, hắn đã cảm nhận được Võ Thánh chi hồn run lên, nên sớm đã biết Lý Thanh Vân có mặt tại đây, chả qua là không thể hiện ra mà thôi.
Kiều Minh Long cũng bị ánh nhìn của Lý Thanh Minh làm cho tò mò, bèn nhìn theo y.
Không chú ý thì thôi, một khi để ý, hắn cũng chẳng mất mấy thời gian để nhận ra thân phận ba người này. Trong mắt liền lóe lên vẻ tàn độc.
Kỳ thực, ba năm trước khi lần đầu nhìn thấy Tạ Thiên Hoa, có thể rung động trong trái tim cậu thiếu niên mới lớn Kiều Minh Long là thực lòng. Thế nhưng sau khi bị từ hôn, trong suốt ba năm nay, Tạ Thiên Hoa đã sớm chỉ còn là một nỗi ám ảnh trong lòng Kiều Minh Long. Hắn không từ thủ đoạn, ngậm đắng nuốt cay, tu luyện đến trình độ hiện tại, cũng chỉ vì muốn kéo Tạ Thiên Hoa xuống đất rồi hành hạ, chà đạp nàng. Để nàng ta biết hậu quả của việc dám giẫm lên cái tôi của hắn ba năm trước. Nói hắn ép cưới, không bằng nói hắn muốn bắt nàng về làm nô lệ. Chả thế mà cha mẹ cô nàng dù mang ơn phụ mẫu hắn cũng liều sống chết phản đối hôn phối này, lại tạo cơ hội để nàng chạy trốn.
Thành thử, nếu không phải hắn nãy giờ không để ý, lại có thêm cái mặt nạ của Nhất Phẩm lầu giúp Tạ Thiên Hoa che giấu thân phận, thì với nỗi ám ảnh của Kiều Minh Long với nàng, dù nàng có hóa tro bụi, hắn cũng sẽ nhận ra. Nay hắn đã chú ý, thì hiển nhiên chiếc mặt nạ cũng không còn mấy tác dụng.