Hồ Ma Huyền Nguyệt hít sâu một hơi, lại nói:
“Tiên sinh mắt sáng như đuốc. Hiện giờ Đại Việt ta thoạt nhìn thì gió yên biển lặng, kì thực sóng ngầm cuồn cuộn. Tiểu nữ đức bạc tài mỏng, chỉ hi vọng có thể bảo đảm thành Bạch Đế trong loạn thế sắp tới. Không biết tiên sinh có phương pháp nào dạy tiểu nữ, xin được dỏng tai lắng nghe.”
Nguyễn Đông Thanh “a” một cái, không biết phải nói sao mới phải.
Nói cho cùng, thế tộc quá mạnh, thế nên triều đình sợ bọn họ tiếp tục phát triển trở thành nước trong nước, địa phương cướp quyền trung ương.
Lịch sử địa cầu cũng xảy ra những chuyện tương tự, thậm chí gây nên sự thay đổi triều đại, Họ Trần ở thời Lý mạt chính là một ví dụ điển hình.
Thế nhưng, tuy biết vấn đề nằm ở đâu, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta cũng chẳng nghĩ ra được cách nào hay để giải quyết cả. Ở địa cầu còn có thể sử dụng hoàng quyền, thần quyền, hoặc là mượn một cái cớ mang quân đội đến đàn áp, Thế nhưng ở Huyền Hoàng giới này, binh quyền không phải lớn nhất, hoàng đế một nước cũng không dám đắc tội Ngũ Lộ Triều Thiên.
Rễ của thế tộc lan cả vào năm nhà Nho Đạo Phật Vu Võ, muốn nhổ bật gốc quả thật nói dễ hơn làm.
Nguyễn Đông Thanh gõ bàn một hồi, nghĩ hết nửa canh giờ. Cuối cùng, gã chỉ đành hắng giọng, nói:
“Thành chủ, nếu chuyện thế tộc quật khởi đã là chuyện ván đóng thành thuyền, chi bằng đổi một cách suy nghĩ khác? Chúng ta không ngăn được bọn hắn, vậy thì đừng phí công sức nghĩ cách ngăn cản nữa. Thay vào đó, nghĩ biện pháp ứng phó với một thế tộc đã quật khởi có phải tốt hơn hay không?"
Bích Mặc tiên sinh vừa tìm cách giải thích, vừa nghĩ một ví dụ dễ hiểu:
“Ví dụ, Đại Sở xâm phạm Đại Hàn, bị quân dân Đại Hàn đánh bại. Sau đó, Đại Tề rục rịch thế chân Đại Sở, trở thành kẻ thống trị mới. Như vậy, thay vì nghĩ cách chặn đứng việc Đại Tề tham chiến, chúng ta nghĩ biện pháp đánh bại quân Tề từ đầu cho rồi.”
Hồ Ma Huyền Nguyệt thấy thằng cha trước mặt mình ấp úng ngắc ngứ mãi không diễn đạt được ý mình, bèn cười:
“Ý của tiên sinh là chúng ta giả sử thế tộc đã quật khởi rồi, sau đó nghĩ biện pháp đánh bại bọn hắn? Ài... nếu có thể nghĩ ra, tiểu nữ đâu cần phải khổ sở đến thế này chứ?”
“Thành chủ, hạ quan nói thật, trong chuyện này động không bằng tĩnh. Căn cơ của thành chủ là thành Bạch Đế, sức mạnh của thành chủ là Bạch Đế quân. Chi bằng tích trữ lương thảo, thực hiện tam dân, huấn luyện tinh binh cường tướng. Chẳng may loạn thế xảy ra thật, thì vẫn còn có khả năng tự vệ.”
Nguyễn Đông Thanh hít sâu một hơi, lại tiếp:
“Đương nhiên, hành động này là lấy mạng ra đánh cược. Chẳng may thành chủ phán đoán sai, tự tiện mở rộng quân đội như vậy chắc chắn sẽ khiến thánh thượng kiêng kị. Chuyện về sau, hạ quan không nói chắc thành chủ cũng biết.”
Hồ Ma Huyền Nguyệt mở to hai mắt, trong con ngươi phản chiếu vẻ kiên định, tựa hồ như đã hạ quyết tâm quyết định chuyện gì đó. Mặt ngoài, y thị vẫn tỏ ra bình thản, lại hỏi:
“Không biết ‘tam dân’ mà tiên sinh nói là gì?”
“Khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh. Đây là sách lược của một vị tiền bối họ Phan nghĩ ra, tuy là thất bại, nhưng phần nhiều là do tính cách của cụ cố chấp quá, chỉ biết cải lương suông. Bạch Đế thành có tính tự chủ cao, hẳn là có thể áp dụng được...”
Vừa nói, Nguyễn Đông Thanh vừa nghĩ bụng:
“Vái cụ Phan Chu Trinh, lạy cụ Phan Chu Trinh. Cụ đừng trách con đạo văn, xâm phạm bản quyền. Đường lối ngày xưa của cụ quả thật áp dụng ở thành Bạch Đế này thích hợp hơn.”
Hồ Ma Huyền Nguyệt không biết vị tiên sinh nhà mình còn đang lăn tăn chuyện đạo nhái bản quyền của ông Phan Chu Trinh. Y thị nghe chín chữ “khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh” mà lòng rung động không thôi, cảm thấy đây quả thật là một phương lược tốt, có thể khiến tài lực, vật lực, nhân lực của thành Bạch Đế tăng lên nhanh chóng.
Chỉ là ba chữ đầu không phù hợp lắm...
Đương nhiên, Hồ Ma Huyền Nguyệt cũng biết vị tiên sinh này vô cùng để ý đến phàm phu tục tử, dân đen dân đỏ. Bây giờ y lại ngồi ở chức Chưởng Ấn, nắm quyền quyết định chuyện nội bộ của thành Bạch Đế. Dân sinh đương nhiên cũng nằm trong đó.
Thành thử, Hồ Ma thành chủ không trực tiếp phản bác, chỉ sợ sẽ khiến Nguyễn Đông Thanh mích lòng. Y thị chỉ nhíu mày, hỏi:
“Vẫn nói ngu dân dễ trị, tiên sinh lại đi làm ngược lại lời của thánh hiền như vậy, phải chăng có chút không thỏa đáng?”
“Thành chủ nói vậy, hạ quan cho là sai lầm. Vừa tự cao tự đại, vừa bỏ lớn lấy nhỏ.”
“Sao gọi là tự cao tự đại?”
“Thứ nhất, tự cho là thông minh, thì mới nghĩ cách khiến dân: lòng rỗng, bụng no, chí hèn, xương cứng, không để dân ham. Thế nhưng, thành chủ dám chắc trong số dân đen không có kẻ không thầy tự thành tài, nghĩ ra ‘ngu quân đối sách’ sao? Chuyện hai bên cùng kéo nhau, ngu cùng nhau, chẳng khác nào hai con cua trong giỏ. Con này muốn leo ra, thì đã bị con kia kéo xuống.
“Càng huống hồ... dân ngu có dễ trị hay không, chuyện ấy hạ quan không dám chắc. Nhưng hạ quan dám khẳng định, dân ngu sẽ dễ bị kích động, bị người khác lấy ra làm binh khí. Thành chủ chẳng nhẽ quên chuyện xử án ngày đó?”
Nguyễn Đông Thanh nói đến đây, thì Hồ Ma Huyền Nguyệt đã cảm thấy cứng họng, không biết nên đáp vào đâu.