Thành Bạch Đế...
Hồ Ma Huyền Nguyệt đứng trước cổng phủ Khai Phong, chờ Trương Long vào thông báo.
Sau trận Huyền Võ pha, Đặng Tiến Đông đã bí mật vào thành Bạch Đế, tìm gặp Hồ Ma Huyền Nguyệt, thay Mạc Vấn chuyển lời. Trong thư, vị Manh Quỷ Tài lúc này danh tiếng như mặt trời ban trưa kia nói, hi vọng y thị có thể tiếp quản chiến trường Lệ Chi sơn.
Ngửi thấy mùi cơ hội trong chuyện này, Hồ Ma Huyền Nguyệt mới không tiếc vận dụng quan hệ trong triều, giành quyền quán xuyến chiến sự ở vùng tám trăm dặm đầm nước Lệ Chi sơn. Lại thêm trước đây lúc mượn cớ đến Quan Lâm đóng quân, y thị quả thật từng nhiều lần cầm quân đánh Phó Kinh Hồng không thở nổi.
Có lí do này, phe phái của Linh vương, của Vân Trọng Mạc muốn phản đối cũng không tiện nói gì thêm.
Lần này, Hồ Ma Huyền Nguyệt muốn đi tiền tuyến, một mình lên núi.
Mặt nổi thì nói là để đàm phán chuộc Hoàng Thanh Nhàn về. Dù sao cũng là quan Chưởng Kiếm, lệ thuộc trực tiếp thành chủ thành Bạch Đế, nếu bỏ đấy không để ý tới thì coi sao đặng?
Còn về thực sự song phương sẽ nói gì, Hồ Ma Huyền Nguyệt cũng đã đoán được đại khái.
Thành thử, hôm nay trước khi lên đường, y thị mới tìm đến phủ Khai Phong, cầu kiến “người đánh cờ” chân chính của tất cả những chuyện này. Biết đâu may mắn, lần này y thị lại nhìn ra được chút manh mối về mục đích của Nguyễn Đông Thanh thì sao?
Châu chủ đại nhân của chúng ta nghĩ vậy, hoàn toàn không biết “kẻ đứng sau màn” “cao thâm khó dò” đang nằm ngáy ngoắc cần câu trên phản.
Thế là, Hồ Ma Huyền Nguyệt đứng ngoài cửa chờ gần hai khắc, nghe hai anh gác cổng Trương, Mã xin lỗi đến độ tai chuẩn bị mọc kén, thì quan Chưởng Ấn đương nhiệm mới đẩy cửa xuất hiện. Quan phục mặc vội, mớ tóc chưa kịp chải giấu trong mũ ô sa, trên môi là nụ cười đầy gượng gạo và áy náy. Nếu không phải trong đôi mắt tái dại còn nguyên gỉ mắt hiện lên vẻ áy náy, chỉ sợ là Hồ Ma thành chủ cũng phải máu dồn lên não.
“Thành chủ hạ cố đến gặp, hạ quan lại để ngài chờ ở ngoài lâu như thế, thật là không phải phép.”
Nguyễn Đông Thanh cúi đầu, hành lễ tạ lỗi, đoạn lại đưa tay ra dấu mời.
Hồ Ma Huyền Nguyệt hít sâu một hơi, nói:
“Không sao. Người tu luyện, đứng phơi nắng một lúc thì có hề gì? Chỉ là không biết rốt cuộc tiên sinh đang làm gì trong phủ mà thần bí đến vật? Hai vị hộ vệ đây thậm chí còn chẳng dám dẫn tiểu nữ vào ngồi, vừa uống chung trà vừa chờ.”
“Quả thật là gần đây mấy vị trợ thủ của hạ quan có nghiên cứu được một vài thứ thú vị, chỉ là còn đang thí điểm, không tiện tiết lộ phong thanh. Thành chủ cũng biết đấy, xưa nay cải cách thường bị phản đối. Nếu để lộ ra ngoài, khó tránh khỏi tạo thành tranh đấu không cần thiết. Đương nhiên, đợi lúc có chút thành tựu, hạ quan nhất định sẽ thưa kỹ với thành chủ, tuyệt không dám giấu giếm.”
Nguyễn Đông Thanh cúi đầu thật sâu, mồ hôi trán túa ra như tắm.
Trong lòng gã lại thầm hô:
“Hỏng bét! Dự án làm chui bị cấp trên bắt được.”
Kỳ thực, không phải gã không muốn nói với Hồ Ma Huyền Nguyệt, quả thật là vì những gì phủ Khai Phong đang chuẩn bị liên lụy quá lớn. Cải cách chia lại ruộng đất, thí điểm hạ giá thành và nâng sản lượng sản xuất giấy, có hạng mục nào mà không có ý nghĩa trọng đại về chính trị và dân sinh?
Càng đừng nói là gần đây có hai anh em họ Hàn chạy đến.
Hàn Anh Tuấn, Hàn Thanh Tú giỏi thuật cơ quan, cũng lược thông trận pháp. Vừa khéo một trong những thử thách của chính sách “cải cách ruộng đất” Nguyễn Đông Thanh chuẩn bị thực hiện chính là sức kéo, hay nói cách khác là không kiếm đâu ra đủ trâu bò để cho những người vừa được chia ruộng thuê.
Hàn Thu Thủy đầu nảy số, đưa ra ý kiến “không đủ trâu cày, thì ta chế tạo máy cày bằng cơ quan thuật.”
Lại thêm sự hỗ trợ của điện thoại thông minh, hai anh em họ Hàn cứ thế mà bước lên con đường thực hiện cách mạng công nghiệp! Đến nay đã có bốn năm mẫu thử nghiệm, song lại đều thất bại.
Chạy bằng chân khí thì yêu cầu tu vi quá cao, không thích hợp với bình dân.
Chạy bằng năng lượng khác như ánh nắng, sức gió thì lại quá thiếu ổn định.
Điều khiển thủ công thì thủ pháp khống chế trận pháp quá phức tạp, ngưỡng cửa nhập môn quá cao, cũng không phù hợp với đối tượng dân cày chân chất.
Mà máy tự động hoàn toàn thì lại không thể điều chỉnh lưỡi cày, bước chân tùy theo chất đất. Cái thì chưa đi bao xa đã sa chân xuống bùn, cái thì chưa cày được nửa thửa ruộng đã làm gãy cả răng cày.
Tựu chung lại chỉ có ba chữ: “đường còn dài.”
Lại nói về thành chủ thành Bạch Đế...
Hồ Ma Huyền Nguyệt nhìn gã một cái, đoạn nhún vai, không hỏi thêm gì cả. Xưa nay ở thành Bạch Đế vốn là vậy, ba chức quan Chưởng Ấn, Chưởng Bút, Chưởng Kiếm có tính tự chủ rất cao, ngoại trừ việc vô cùng quan trọng ra thì cơ hồ không cần phải bẩm báo lại với thành chủ.
Cho dù là quan Chưởng Ấn đời trước làm việc, Hồ Ma Huyền Nguyệt cũng không hỏi đến quá nhiều, huống chi là ông tướng Bích Mặc tiên sinh.
Hai người vào công đường, kê án ngồi xuống. Nguyễn Đông Thanh sai người pha trà, chuẩn bị nước nôi mời khách, đoạn hỏi:
“Không biết thành chủ hôm nay đột nhiên đến tìm hạ quan có chuyện gì?”
Theo Bích Mặc tiên sinh của chúng ta nhớ thì kể từ lúc nhậm chức đến nay, Hồ Ma Huyền Nguyệt không mấy khi đến gặp hắn. Thế nhưng lần nào hạ cố chạy đến phủ Khai Phong là y như rằng lần đó có chuyện lớn, can hệ trọng đại. Thành thử, lần này gã cũng cho là phải có chuyện gì kinh khủng lắm, y thị mới đến tìm mình.
Hồ Ma Huyền Nguyệt cũng không vòng vo nữa, mà vào thẳng vấn đề chính:
“Tiên sinh có điều không biết, chiến trường Lệ Chi sơn có biến. Quân triều đình lần nữa đại bại, nguyên soái đào ngũ, Nho Tướng Vân Tiêu Mạc tử trận. Đối với chuyện này... không biết cái nhìn của tiên sinh thế nào?”
Y thị nói xong, cũng im lặng quan sát người đối diện, tỉ mỉ chú ý đến từng cái nhăn mày đảo mắt dù là nhỏ nhất.
Chỉ thấy, Nguyễn Đông Thanh trợn tròn mắt, cảm thán:
“Toán cướp này mạnh đến thế cơ à?”