“Vâng, thưa các vị hương thân phụ lão, Lã công tử mà Chưởng Ấn đại nhân vừa truyền gọi không ai khác chính là thiếu lâu chủ của Vọng Thiên lâu, Lã Vọng Thiên!”
Ở các quán nước khắp nội ngoại thành, giọng của Long U tiểu công chúa vang vọng ra từ ngọc giản truyền âm:
“Nói đến Lã thiếu lâu chủ, điều đầu tiên người ta nghĩ đến chính là nhăn sắc hoa nhường nguyệt thẹn... Khục... Nhầm, vẻ đẹp trai ngời ngời. Bà con muốn biết Lã công tử đẹp trai đến mức nào không ạ? Nói thực không ngoa, nếu là có một con chim bay qua, nhìn thấy Lã công tử, nó không những sẽ bị ngẩn ra đến nỗi quên vỗ cánh mà rơi xuống đất, mà sẽ còn quên luôn cả hô hấp, rơi xuống đất đã kịp tắt thở rồi. Nếu lại kịp thời đưa con chim vì sắc mà vong mạng này cho Trương Mặc Sênh Trương công tử – cũng chính là tứ đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh kiêm thiếu trang chủ của Mỹ Vị sơn trang – chúng ta hẳn sẽ có mỹ thực để ăn. Thế mới nói, nếu đi cùng hai vị công tử Lã, Trương này ra ngoài, không những không bao giờ lo chết đói, mà còn ngày nào cũng được ăn ngon!
“Nói đến nhan sắc của Lã công tử, tiểu nữ từng nhìn thấy một con mèo đuổi bắt một con chuột, thế mà chỉ vì Lã công tử cười một cái, cả hai con vật đều ngẩn người đến quên cả chạy trốn, đuổi bắt!
“Lã công tử nở nụ cười ấy chính là hoa nở xuân về, là gió xuân phơi phới, ấm áp mà dịu dàng! Theo như tin mật mà tiểu nữ nghe được từ chính miệng Hồng hộ vệ, lần này bắt giữ trọng phạm, Lã thiếu lâu chủ chính là công đầu! Nhờ có Lã công tử mỉm cười mà mười tám phạm nhân đều ngơ ngẩn đến quên cả chống cự, chạy trốn, nha sai của phủ Khai Phong vì vậy mà không tốn chút sức lực đã bắt gọn được tất cả. Nói tóm lại, nếu phải miêu tả về vẻ đẹp của Lã thiếu lâu chủ bằng một câu, thì ấy chính là đẹp đến mê đảo chúng sinh!
“Thế nhưng, không chỉ đẹp người, mà Lã Vọng Thiên Lã công tử còn có một tấm lòng hào hiệp, một bộ óc sáng suốt, cùng ánh mắt sắc bén có thể nhìn xuyên gian tà! Có ai mà không biết khi trước, lúc Đỗ Thải Hà tiểu thư, cũng là tam đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh bị người ám toán, quan Chưởng Ấn cũ không phân rõ thị phi trắng đen, định hàm oan người lành, chính là Lã công tử đã không sợ cường quyền, không ngại nguy hiểm, xông vào công đường biện chứng, cuối cùng còn bị Chưởng Ấn tiền nhiệm tống vào ngục giam?
“Cũng may trời xanh không phụ người lành, quan Chưởng Ấn cũ đã bị trừng phạt vì sự hồ đồ của mình, hiện tại Chưởng Ấn đại nhân của chúng ta đã đổi thành Bích Mặc tiên sinh. Mà Lã công tử lúc này được mời lên công đường làm trạng sư cho bên nguyên cáo chắc hẳn cũng là vì Bích Mặc tiên sinh nhìn trúng tấm lòng nghĩa hiệp cùng bộ óc siêu phàm của y!”
Cũng may là có trận pháp cách âm một chiều, cho nên tuy Long U có thể theo dõi mọi diễn biến xử án, nhưng trên công đường lại không có ai nghe được lời cô bé tường thuật. Chứ nếu không thì e rằng hai đương sự được nhắc đến đều khó lòng có thể tập trung vào nhiệm vụ của bản thân cho được!
Lại kể tiếp chuyện trên công đường...
Lã Vọng Thiên đi lên, Nguyễn Đông Thanh nhắc nhở hai người biện luận cần dùng đến nhân chứng vật chứng, nếu không chỉ là giảo biện, không được chấp nhận. Sau đó, Bích Mặc tiên sinh bèn thả cho hai người bắt đầu. Bản thân gã cũng tò mò đám sĩ tộc trong thành còn định làm trò gì vào lúc này.
Hai bên bắt đầu tranh luận. Đỗ Quý lấy ra toàn những lý lẽ của đám hủ nho. Nào là dân đen mù chữ, không hiểu đạo thánh hiền, rồi thì dân chúng vô tri, bất học vô thuật, hành động theo cảm tính, hay dân không hiểu luật thì sao có thể giao cho họ quyền quyết định mạng sống kẻ khác, ..v..v... Thế nhưng, mặc kệ là lão nói gì, Lã Vọng Thiên đều có lý lẽ để phản bác. Cậu chàng lại còn lấy dẫn chứng, ví dụ rõ ràng từ thực tế. Riêng vấn đề dân hiểu luật hay không, Lã thiếu lâu chủ mượn chính lý luận của Nguyễn Đông Thanh, lại giải thích rõ quy trình bỏ phiếu cũng như việc người của phủ Khai Phong bỏ công giải thích rõ ràng, dễ hiểu vương pháp, tội trạng, cũng như hoàn cảnh và tình tiết giảm nhẹ của từng bị cáo. Quả thực là lập luận chặt chẽ, có lý có cứ, khiến dân chúng xem xử án vỗ tay ầm ầm, quan địa phương tuy mặt đen như đít nồi nhưng cũng không thể không công nhận Lã Vọng Thiên có tài.
Đỗ Quý bị ép đến đuối lý bởi một thằng ranh đáng tuổi con lão, lại còn bị dân chúng chê cười, phỉ nhổ, thật là mất hết mặt mũi! Lão uất ức mà không làm gì được, tức giận mà không chỗ phát tiết. Thế là, Đỗ phu tử cũng quên bẵng mất Bích Mặc tiên sinh là ai. Chỉ thấy, lão nói:
“Thế nhưng, việc bán ruộng, bán thân là do đám dân đen kia tự nguyện. Đâu có ai ép buộc bọn chúng? Như vậy, sao có thể quy tội lên đầu những bị cáo này được?”
Lời này vừa nói ra, cả công đường sửng sốt, yên lặng như tờ. Tưởng chừng có là cây kim rơi cũng nghe rõ tiếng. Hồ Ma Huyền Nguyệt mặt biến sắc, Hoắc Kim Trọng thầm kêu không ổn, Long U cũng há hốc mồm, quên cả bình luận. Mà đám quan lại địa phương ở bên ngoài thì đang giật mình thon thót.
Phải biết, Hồ Ma thành chủ có tai mắt khắp thành. Thế nên, từ chuyện phủ Khai Phong tóm gọn mười mấy sĩ tộc, gian thương, y thị đã đánh hơi được chuyện này không đơn giản như vậy. Qua điều tra thêm, Hồ Ma Huyền Nguyệt càng khẳng định Bích Mặc tiên sinh nhắm đến cái khác, bắt đám cường hào ác bá này về quy án chỉ là hành động tiện tay mà thôi. Thế nên, hôm trước mụ mới cuống cuồng chạy đi cầu tình Nguyễn Đông Thanh. Sau buổi gặp hôm ấy, Hồ Ma thành chủ còn qua bái phỏng, hỏi chuyện Cố sư gia. Cố Thi Âm nghĩ mục tiêu của tiên sinh ít nhiều cũng ảnh hưởng đến Hồ Ma Huyền Nguyệt, dù sao cũng nên cho y thị chuẩn bị trước tâm lý. Lại nói, nếu có được sự phối hợp của thành chủ, dẫu sao cũng thuận lợi hơn, thế nên cũng nói bóng nói gió một chút.
Sau hôm ấy, Hồ Ma thành chủ đã bí mật dặn dò xuống dưới cho đám quan lại địa phương. Thành thử, trên dưới thành Bạch Đế đều hiểu rõ, nếu muốn giữ mạng nhỏ, nếu muốn yên vị trên ghế, thì quyết đừng ngu gì mà chọc cho vị Bích Mặc tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh kia điên lên để rồi y làm cứng.
Thành thử, lời Đỗ Quý vừa nói ra đã nghiễm nhiên biến lão thành kẻ thù chung của quan lại toàn thành Bạch Đế. Hàng loạt ánh mắt sắc như dao cạo đồng thời bắn về phía Đỗ phu tử, khiến lão rùng mình một cái. Song lúc này, lão vẫn còn chưa ý thức được mình gây họa.
Hồ Ma Huyền Nguyệt len lén liếc mắt về phía Bích Mặc tiên sinh, quả nhiên đã thấy y có dấu hiệu nổi giận. Thậm chí, tay phải Nguyễn Đông Thanh dường như còn vừa mới đưa vào trong ngực trái, nắm lấy vật gì. Thói quen này của gã, người không để ý có thể không biết, nhưng những kẻ hữu tâm lúc này còn có ai mà không biết ngực trái chính là nơi Bích Mặc tiên sinh để lệnh bài của Võ Hoàng? Một mình Bích Mặc tiên sinh đã đủ khiến trên dưới toàn thành Bạch Đế đau đầu, nếu để y gọi thêm Lý Huyền Thiên đến nữa thì chỉ sợ chuyện ngày hôm nay không thể nào kết thúc trong yên bình...
Thế rồi...
“Ha...”
Nguyễn Đông Thanh lấy giận làm cười, quát:
“Hay cho một câu ‘người dân tự nguyện, không bị ai ép buộc’! Tốt lắm, vậy thì bản phủ phải điều tra cho thật rõ ràng chuyện này, xem có thật sự đúng là tự nguyện không bị ai ép buộc hay không mới được!”
Đám trưởng thôn trưởng làng ở bên ngoài nghe được lời này mà cần cổ lạnh toát, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Quý càng lúc càng bất thiện. Hồ Ma thành chủ cũng không dám chậm trễ thêm chút nào, vội đứng lên quát:
“Điêu dân to gan! Hồ ngôn loạn ngữ! Bay đâu, mau lôi kẻ này ra ngoài, đánh trăm trượng, lại tống vào đại lao cho bản thành chủ!”
Đỗ phu tử cứ thế không hiểu thấu bị kéo ra ngoài. Ngoại trừ Đỗ Quý không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, còn có Đinh lão gia đang xem trực tiếp mặt cũng nghệt ra như ngỗng ỉa.