Mấy vấn đề mà Lã Vọng Thiên đề cập đến, bảo khó thì cũng không khó, nhưng muốn giải thích thì có phần hơi phức tạp, thuật ngữ chuyên ngành lại nhiều. Bản thân Nguyễn Đông Thanh cũng chỉ dám tự nhận là biết đến nửa vời, nên muốn đưa ra một câu trả lời thỏa đáng thì chẳng dễ dàng gì. Gã nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng cũng chỉ có thể “hoãn binh”, nói với cậu chàng vài ngày nữa sẽ trả lời. Sau đó, hắn lại tức tốc chạy đi gặp Hồng Đô, nhờ cô mèo máy chạy thêm một chuyến về cổ viện, lấy thêm vài đầu sách cần để tra cứu.
Biết mục đích của tiên sinh nhà mình là gì, Hồng Đô không vội đi ngay, mà còn ghé thăm phòng của Lã Vọng Thiên nói chuyện một lúc rồi mới rời đi, cũng không rõ là nói chuyện gì. Chỉ biết, cô mèo máy đi mất gần một ngày thời gian thì trở lại. Nguyễn Đông Thanh ôm đống sách vở vào phòng tra cứu, ghi chép thêm một ngày nữa, rồi mới bưng tất cả qua chỗ Lã thiếu lâu chủ, giảng nguyên một buổi về đo lường chất lượng nước và khí tượng thủy văn cơ bản. Sau đó, gã để lại đống tài liệu cho cậu chàng tự nghiên cứu thêm.
Lã Vọng Thiên quả không hổ là thiên kiêu của Lã gia, trí thông minh tuyệt đỉnh. Từ thuở bé, cậu chàng đã được học Cửu Số với Thương trưởng lão. Thành thử, khi Nguyễn Đông Thanh quyết định truyền dạy lại phần nào toán học cho đám Hoàng Sở Sở, chính là Lã Vọng Thiên cùng Cố Văn đã ngồi thống kê, tổng kết lại những khác biệt đáng lưu ý giữa hai bộ môn này, cũng như biên soạn lại tài liệu cho bọn họ. Sau đó, hai người khi rảnh tay cũng không ngừng tiếp tục nghiên cứu, so sánh. Thành thử, tuy thủ đoạn sử dụng số học trong chiến đấu thì họ có thể còn kém Đỗ Thải Hà, song xét về hiểu biết mặt lý thuyết thì đã đuổi theo gần kịp.
Thế nên, việc tiếp thu những kiến thức mới về đo lường chất lượng nước hay khí tượng thủy văn đối với Lã thiếu lâu chủ có thể nói chỉ là chuyện “nước chảy thành sông” mà thôi. Từ những kiến thức mà cậu chàng tự tra cứu được trên “bảo vật bí cảnh” theo hướng dẫn của Hồng Đô hai hôm trước, cộng thêm với bài giảng của Bích Mặc tiên sinh hôm nay cùng chồng sách tham khảo dày cộp gã để lại, Lã Vọng Thiên có thể nói là nhìn thấy một chân trời mới mở ra trước mắt.
Tất cả những điều Nguyễn Đông Thanh lo lắng hay cho là khó khăn nhất, như dụng cụ đo lường hay cách thức thu thập thông tin, ngược lại lại vô cùng đơn giản đối với họ Lã. Theo như cậu chàng thấy, cái trước có thể thương lượng thêm với Hàn Thu Thủy, còn cái sau có thể tạm thời dùng thần thông thay thế dụng cụ đo. Dẫu sao, truyền thừa của Vọng Thiên lâu có thể danh chấn một phương ở Huyền Hoàng giới hiển nhiên cũng phải có môn đạo.
oOo
Ngày hôm sau…
Nguyễn Đông Thanh thấy tất cả các thành viên nòng cốt của phủ Khai Phong, ngoại trừ bốn người gác cổng Vương Mã Trương Triệu, đều tham công tiếc việc đến độ quên ăn quên ngủ cả tuần liền thế này thì cũng thực không tốt cho lắm. Thế nên, gã liền hạ lệnh cho tất cả tạm ngưng việc nghiên cứu, ra hậu viện thưởng trà ngắm hoa một buổi, nhấn mạnh tầm quan trọng của làm việc và nghỉ ngơi một cách điều độ.
Nếu là kẻ khác nói, quả thực chưa chắc đã kéo được mấy người này ra khỏi phòng. Song, lên tiếng là Nguyễn Đông Thanh thì lại là việc khác. Chẳng ai trong số họ nghĩ ra ngoài nghe Bích Mặc tiên sinh nói chuyện một buổi có thể là việc tốn thời gian vô bổ so với nhốt mình trong phòng tự nghiên cứu cả. Ngược lại, đây là điều họ cầu còn chẳng được. Thành thử, ai nấy đều mặt mày phấn khởi, chân bước phăm phăm về phía hậu viện.
Đợi mọi người đều ra đông đủ, Cố Văn bèn pha một bình trà. Sau đó, trong lúc chờ trà nguội bớt thì hai người Cố, Lã đánh cờ; Dư Tự Lực và Hàn Thu Thủy như thường lệ lại chí chóe, không biết lần này lại là vì việc gì; còn Bích Mặc tiên sinh của chúng ta thì đi bắt chuyện với bốn người Vương Long Mã Hổ.
Đang lúc hậu viện náo nhiệt như vậy thì Long U hùng hổ chạy vào ngồi xuống ghế, vơ một cốc trà còn nóng uống ừng ực. Uống hết, dường như vẫn chưa đủ, cô nàng lại tự rót tự uống thêm hai cốc nữa mới dừng lại. Tất cả mọi người tại trong hậu viện đều trố mắt nhìn một màn này. Phải biết, tuy Long U bình thường cư xử có chút tùy tâm sở dục, song cũng vẫn là tiểu công chúa của Long tộc, tướng ăn tướng uống cũng không đến nỗi. Chưa ai kịp hiểu chuyện gì thì đã nghe cô nàng thở dài một hơi, than phiền:
“Trời ạ! Cái việc tuyên truyền ổn định dân tâm này quả thực quá khó khăn mệt mỏi! Tin đồn nhảm thì nhiều, mà dân tình thì cứ thích chuyện bé xé ra to!”
Thì ra, gần một tuần qua tiểu công chúa Long tộc cũng không dễ dàng gì. Kế hoạch không đuổi được biến hóa, mặc dù nhóm của Long U chuẩn bị không ít phương án dự phòng, song cũng sứt đầu mẻ trán mới hoàn thành được nhiệm vụ. Chỉ nghĩ tới việc tương lai không biết còn bao nhiêu tuần phải mệt mỏi như thế này mà cô nàng khóc không ra nước mắt, có hơi hối hận xung phong làm việc này. Nhưng nếu bây giờ xin rút lui thì quá mất mặt, lại còn gây ấn tượng xấu với Bích Mặc tiên sinh. Thành thử, Long U lúc này tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể trút ra phiền muộn rồi lại dằn lòng cố tiếp.
Nguyễn Đông Thanh nghe tiểu công chúa nói vậy thì cũng buột miệng cảm thán:
“Quả đúng là nếu không có báo đài thì cái công tác tuyên truyền dân vận này khó khăn thật!”
“Tiên sinh, ‘báo đài’ mà ngài vừa nói là thứ gì, có thể nói rõ hơn không?”
Long U lập tức nắm bắt vấn đề, hỏi lại.
Nguyễn Đông Thanh vốn chỉ là nghĩ gì nói nấy, lại cũng không suy nghĩ quá sâu xa. Thế nhưng, ở trong sân lúc này, làm gì có ai mà không vểnh tai lên nghe cho bằng hết “lời vàng ý ngọc” của Bích Mặc tiên sinh? Thành thử, lời này vừa nói ra thì không chỉ một mình Long U có phản ứng, mà hàng loạt ánh mắt chờ mong từ bốn phương tám hướng lúc này đồng thời bắn về phía Bích Mặc tiên sinh của chúng ta. Nguyễn Đông Thanh bị tất cả mọi người nhìn đến mức có chút mất tự nhiên, đành ho khan một tiếng, đoạn nói:
“Nói một cách dễ hiểu thì báo là một loại sách gồm nhiều bài viết tổng hợp, phân tích và đánh giá các loại tin tức, sự kiện, hay vấn đề thời sự trong vùng, trong nước, hoặc ngoài thế giới, được bán rẻ cho bình dân, đại chúng đọc. Mục đích có thể là tuyên truyền, giải thích cho quần chúng một chính sách mới của… Thánh Thượng hoặc Thành chủ, loại bỏ các tin đồn thất thiệt, hoặc đơn giản là cung cấp cho nhân dân những tin tức công tâm nhất.”
Ý tưởng nghe thì vô cùng đơn giản, song lại chưa có ai trong sân từng nghĩ đến. Thành ra, mấy người Vương Long Mã Hổ thì há hốc mồm, Lã Vọng Thiên thì trầm ngâm như có điều suy nghĩ, Long U thì mắt sáng lên, nhìn chằm chằm Bích Mặc tiên sinh. Duy chỉ có Cố Văn là khôi phục nhanh nhất, đã hỏi:
“Đại nhân, ngài nói là tổng kết lại các tin tức, như vậy… báo này phải làm mới, bán định kỳ sao?”