Lý Thanh Vân bẻ cổ, bóp tay, nhìn bộ dạng dương dương tự đắc của Triệu Kim Mạch mà âm thầm khinh bỉ.
Thằng cha này chỉ còn kém mỗi viết mấy chữ “mau mau trúng kế khích tướng của ca” lên trán mà thôi. Ngay cả tâm tính thực sự cũng không che giấu nổi, Lý Thanh Vân quả thật không nghĩ ra hắn lấy tư cách gì để nhìn đời bằng nửa con mắt.
Kỳ thực, cậu chàng lại không rõ, Triệu Kim Mạch cho là mình đã che giấu cảm xúc thật vô cùng khéo léo, không người có thể nhìn thấu.
Đương nhiên, Toái Đản Cuồng Ma cũng còn chưa tinh ranh đến nỗi có thể nắm bắt được tâm lý chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng của họ Triệu. Những chuyện cong cong nhiễu nhiễu như về sau ai nắm thế chủ động, ai mắc nợ ai kia Lý Thanh Vân không hiểu cho lắm. Song, cậu chàng có thể đoán được, đối phương cố tình chọc giận mình.
Mục đích sâu xa thì không rõ, nhưng trực tiếp, bề nổi thì chắc hẳn hắn muốn lừa mình đánh với y một trận, sau đó đánh bại mình.
Biết là biết vậy, song Lý Thanh Vân vẫn thản nhiên bước vào, không ngại thành toàn cho Triệu Kim Mạch.
Nguyên nhân rất đơn giản...
Cậu chàng quả thật muốn đánh cho cái thằng dám chửi sư phụ mình một trận.
“Khỏi cần khích tướng làm gì cho bẩn tai ta. Muốn đánh thì cứ đến đây, bản đại gia cũng chẳng ngại bố thí cho nhà ngươi chút lợi thế này, tính toán chi li như thế mà làm gì?”
Triệu Kim Mạch nghe xong, ban đầu là ngớ người ra...
Sau đó, giống như đang hiển thị lửa giận trong người hắn ra ngoài, một làn sóng đỏ bắt đầu từ cổ hắn dâng lên, chạm đến tận trán.
Nếu đây là phim hoạt hình, chắc chắn hiện giờ lỗ tai Triệu Kim Mạch đã xì ra khói, trên người phát ra tiếng tàu hỏa ngày xưa, đồng thời nguyên cái đỉnh đầu bắn vọt lên không hai ba tấc.
Đáng tiếc, đây không phải phim hoạt hình...
Thành thử, cơn giận của Triệu Kim Mạch cũng không phát tác ra ngoài một cách khoa trương như vậy.
Toàn bộ nộ hỏa nén lại, cuối cùng vỡ ra, hóa thành một tiếng cười.
Lửa giận càng nóng bao nhiêu, tiếng cười phát ra càng lạnh lẽo thấu xương bấy nhiêu.
Triệu Kim Mạch quắc mắt, cười gằn, lẩm bẩm:
“Nhà ngươi đã tự muốn tìm chết thì đừng trách sao bản thiếu không lưu tình!”
Vốn là, hắn không có ý định muốn lấy mạng người, chỉ định áp chế Lý Thanh Vân một phen, tránh để thế chủ động rơi vào tay cậu chàng. Nói trắng ra, là tâm lý của kẻ ăn trên ngồi chốc đã quen tác quái, không muốn quyền nói chuyện rơi vào tay kẻ khác...
Cho dù kẻ kia đã cứu mạng gã cũng không được.
Kẻ như vậy, bây giờ lại còn bị Lý Thanh Vân dùng vẻ khinh thường rẻ rúng nhìn vào, lại có thể cảm thấy thế nào?
Đáp án: Triệu Kim Mạch hoàn toàn mất bình tĩnh.
Lúc này, hắn chỉ muốn lấy mạng Toái Đản Cuồng Ma mà thôi.
Trên đời, rất nhiều người cũng có loại tâm lý này. Bọn hắn được phép coi thường người khác, bọn hắn được phép cao ngạo kiêu căng, nhìn đời bằng nửa con mắt. Thế nhưng, khi được nếm mùi “gậy ông đập lưng ông”, bị người khác dùng cách đối nhân xử thế của bọn hắn đối đãi thì bọn hắn lại không chịu được.
Triệu Kim Mạch chính là người như thế.
Cho dù chuyện Lý Thanh Vân “giận quá mất khôn”, “chủ quan coi thường” hẳn là phải nằm trong tính toán của gã. Thế nhưng, lúc Toái Đản Cuồng Ma thật sự khinh khi họ Triệu, hắn lại nổi giận.
Thậm chí, là đã sinh ra cả lòng giết người.
Triệu Kim Mạch không nói nhiều nửa lời, xốc thương lên, phóng tới chỗ Lý Thanh Vân đang đứng. Hắc Nham Ám Kim thương giơ lên quá đầu, nhắm ngay đỉnh đầu cậu chàng mà đánh xuống.
Hiển nhiên, thằng cha họ Triệu bấy giờ đang định làm cái trò đập dưa hấu.
Ánh mắt Lý Thanh Vân lạnh lại. Cậu chàng lúc theo học Trương Do Cơ cũng đã nghe qua danh tiếng của Lục Quốc thương. Hắc Nham Ám Kim thương lấy một chữ “nặng” để nổi danh, đừng nói là một người không có tu vi như cậu chàng, cho dù là người tu hành không cẩn thận bị nó đánh trúng cũng phải gặp cảnh đậu phụ văng tung tóe.
Toái Đản Cuồng Ma quả thật không ngờ Triệu Kim Mạch lại muốn giết mình.
Nói gì thì nói, cậu chàng vừa rồi còn cứu hắn một mạng. Hiện giờ, Lý Thanh Vân chỉ cảm thấy vừa ném lòng tốt cho một con chó.
Lúc này, Triệu Kim Mạch cũng đã hạ thủ.
Hắc Nham Ám Kim thương vạch qua khoảng không, phát ra những tiếng trầm đục. Không khí bị sức nặng của ngọn thương đẩy ào xuống, khiến người ta khó thở tức ngực, đầu vai nặng trĩu. Gặp phải kẻ bản lĩnh hơi yếu một chút, thậm chí có thể xuất hiện cảnh thương chưa đánh tới, nhưng hai chân đã lún sâu xuống đất.
Triệu Kim Mạch cười gằn...
Phản chiếu trong mắt gã, Lý Thanh Vân cơ hồ đã có thể nhìn thấy cảnh mà gã đang tưởng tượng ra: cái đầu cậu chàng nổ tan tành thành một đám bầy nhầy đỏ trắng lẫn lộn.
Giây phút điện quang hỏa thạch...
Lý Thanh Vân đột nhiên nghiêng người qua một bên, khiến ngọn thương tìm sai địa chỉ, sượt qua người cậu chàng.
Triệu Kim Mạch thoáng sững sờ, song cũng lập tức phản ứng lại. Hắn không biến chiêu, mà tiếp tục dồn thêm sức lực vào hai bàn tay, đẩy ngọn thương lao xuống nhanh hơn nữa, lao thẳng về phía khoảng sân gạch nơi hai người đang đứng.
Không thể không nói, thằng cha này tuy ảo tưởng sức mạnh, kiêu căng ngạo mạn là vậy, nhưng cũng tuyệt không phải hạng hoàn toàn ngu xuẩn, giá áo túi cơm. Triệu Kim Mạch vừa thấy đòn đầu tiên đánh trượt, lập tức đã nghĩ đến “bình Vân chi pháp”.
Mục đích của hắn cực kỳ rõ ràng...