Sự xuất hiện của Lý Thanh Vân tuy thành công thu hút được sự chú ý của Triệu Kim Mạch và cô bé kia, nhưng đám quân phục lại chẳng thèm nhìn cậu chàng lấy một cái.

Thành thử, Toái Đản Cuồng Ma có thể bình an nhẹ nhõm đi đến giữa sân, cũng chẳng có ai thèm ngăn cản.

Có câu không có so sánh thì không có tổn thương. Triệu Kim Mạch trông thấy Lý Thanh Vân nhàn nhã chẳng khác nào đi dạo trong vườn nhà, so với dáng vẻ chật vật của bản thân quả thật là một trời một vực. Kẻ nổi bật càng nổi bật, người kém cỏi càng kém cỏi, đối với kẻ lòng ganh đua đố kỵ có chút nặng như hắn mà nói quả thật là chối mắt vô cùng.

Lửa giận, lại thêm một chút tính toán nhỏ trong đầu, bấy giờ Triệu Kim Mạch lập tức cao giọng:

“Vì sao chúng không nhắm vào ngươi? Lý Thanh Vân, chẳng nhẽ ngươi là đồng loại của đám quái vật này?”

“Mẹ nó? Họ Triệu, nhà ngươi bị ngu à? Bọn này lấy chân khí hộ thân của chúng ta làm thức ăn. Ngươi thử căng con mắt ra xem trên người Lý Thanh Vân có chân khí hay không?”

Cô bé kia lúc này cũng cảm thấy hết cách, bó tay với thằng cha trước mặt.

Lúc này, câu hỏi của Triệu Kim Mạch khiến cô bé cảm thấy ngứa hết cả răng.

Hiện giờ Lý Thanh Vân – kẻ nổi tiếng là đánh nhau không cần dùng chân khí vẫn có chiến lực của thiên kiêu đương thời – nghiễm nhiên đã trở thành chỗ dựa duy nhất của hai người bọn họ. Chẳng may chọc cậu chàng giận lên, thì quả thật là khóc không ra nước mắt, chỉ có đường chờ chết.

Cô nàng cũng nghe danh Lý Thanh Vân làm người nghĩa hiệp, loại chuyện nửa chừng rút đao tương trợ cậu chàng làm không thiếu. Thế nhưng, trừ phi là thấy tận mắt, bằng không cô bé cũng không quá tin tưởng đồn đại của người đời.

Triệu Kim Mạch thì trái lại, trong lòng âm thầm khinh thường cô bé kia.

Kỳ thực, tuy hắn làm người rất có vấn đề, nhưng lại không phải hạng ngu xuẩn mất não. Lý Thanh Vân cũng chẳng có hào quang nhân vật chính tiểu thuyết mạng, IQ của người khác cậu chàng không kéo tụt xuống được.

Triệu Kim Mạch cảm thấy, lúc này cầu xin Lý Thanh Vân, tự chịu ở thế yếu, lấy thân phận của hắn mà nói chẳng nhẽ không mất mặt? Mặt mũi có thể dẹp sang một bên, song đến lúc đó, nợ ân huệ của y, thì lại phải xử lý thế nào? Cam tâm làm đàn em cho họ Lý xông pha bí cảnh, chắp tay nhường kỳ ngộ hay sao?

Thành thử...

Triệu Kim Mạch mới định chọc giận Lý Thanh Vân.

Chờ cậu chàng đánh lui đám quân phục, chắc chắn sẽ tìm hắn thách đấu một phen. Khi đó, Triệu Kim Mạch chỉ cần đánh bại Lý Thanh Vân, vậy tức thì có thể chiếm thế thượng phong. Cho dù không thể nào đảo khách thành chủ, nhưng ép đối phương an phận, hẳn là không vấn đề.

Về phần Toái Đản Cuồng Ma?

Cậu chàng lạnh lẽo lườm hắn một cái, nói:

“Triệu tướng quân nếu đã có lòng ngờ vực, vậy tại hạ xin cáo từ.”

Nói đoạn, Lý Thanh Vân cười nhạt, phủi tay muốn bỏ đi. Dù sao, mục tiêu lần này của cậu chàng cũng không phải là doanh trại này, mà là bờ sông ngoại thành. Chạy đến đây chẳng qua là vì tiện đường, lại tò mò muốn xem cảnh sắc doanh trại trong thực tế có khác gì với hình ảnh được Tuế Nguyệt Trường Hà tái hiện hay không mà thôi.

Lúc bình thường, hai người này nếu thái độ thành khẩn, Lý Thanh Vân đương nhiên không ngại hỗ trợ một phen, kết giao một phen, giữ đúng tôn chỉ “thêm bạn bớt thù” của sư phụ. Thế nhưng, hiện giờ cậu chàng đang gấp lên đường tìm đám sư muội, sư đệ đồng môn, không có quá nhiều thời giờ. Dị lực của Lăng Xương kiếm cũng sớm đã bị dùng cạn, quả thật là không thích hợp tùy tiện động thủ.

Dẫu vậy, lấy phong phạm hiệp khách cơ hồ ăn vào xương cốt của Toái Đản Cuồng Ma, chỉ cần đối phương thành khẩn cầu cứu, Lý Thanh Vân chưa hẳn sẽ không ra tay tương trợ. Đáng tiếc, Triệu Kim Mạch tự cho là thông minh.

Cuối cùng, quan trọng vẫn là một chữ “thái độ.”

Ít nhất, Lý Thanh Vân cho rằng lòng tốt của bản thân không đến mức thừa mứa rẻ mạt đến nỗi đem thóc mà đãi gà rừng như thế.

Mắt thấy Toái Đản Cuồng Ma chuẩn bị bỏ đi, Triệu Kim Mạch cũng bắt đầu hoảng hốt.

Có thể hắn không phải kẻ ngu, nhưng lại là kẻ cao ngạo.

Mà phàm là kẻ kiêu căng, xưa nay trong lòng đều vô tình hoặc cố ý tự cho mình là tài cao bắc đẩu, trí áp quần hùng. Bọn hắn thường sẽ chỉ nghĩ bản thân sẽ làm gì tiếp theo, mà lại không suy xét kỹ càng động cơ của người khác.

Trong mắt loại người này, chỉ cần hắn phán định động cơ của người là hợp lý, vậy kẻ đó chắc chắn sẽ án theo đúng tính toán của hắn mà bước.

Tỉ như hiện giờ...

Triệu Kim Mạch cảm thấy ra tay cứu hai người bọn hắn, đối với Lý Thanh Vân mà nói là trăm lợi vô hại. Tiến, có thể nhận được sự trợ giúp của thương chủ của Hắc Nham Ám Kim thương, chủ nhân của Thanh Phong Phá Không Chùy, hành trình bí cảnh ắt trở nên dễ dàng hơn. Lùi, có thể giao hảo với thế lực sau lưng bọn hắn, đặt vững bước chân trong Táng Thi đinh.

Phải biết, Triệu Kim Mạch hắn ở Quân Doanh cũng rất có tiếng nói. Mà cô bé kia, tuy hắn còn chưa đoán được thân phận là gì, song tám chín phần mười là có liên quan đến Hắc Tam Giác, hơn nữa thân phận không thấp.

Động cơ lợi ích đã có, Triệu Kim Mạch suy bụng ta ra bụng người, cho là Lý Thanh Vân chắc chắn sẽ động thủ.

Hắn thấy, cho dù cậu chàng không phải hạng nghĩa hiệp như lời đồn, chỉ là kẻ mua danh chuộc tiếng, ngụy quân tử, thì với lợi ích treo trước mặt như thế, không thể không ra tay.

Bấy giờ...

Lý Thanh Vân phủi áo muốn đi, Triệu Kim Mạch lập tức hoảng hồn. Hắn cầm đèn chạy trước ô tô, đoán chắc cậu chàng sẽ đồng ý xuất thủ, y theo đó mà tính bước tiếp theo. Toái Đản Cuồng Ma ra bài “không theo lẽ thường”, lập tức đảo loạn toàn bộ tính toán của hắn.

Trong lúc khẩn trương, máu dồn lên não, Triệu Kim Mạch mới nghĩ đến một hôn chiêu.

Chọc giận.

Chỉ cần khích tướng Lý Thanh Vân, khiến hắn muốn tự tay đánh mình một trận, vậy tất có thể giải được nguy cơ.

Mà đến lúc đánh nhau, ai đánh ai còn chưa biết chắc.



Triệu Kim Mạch càng nghĩ càng cảm thấy kế này của mình quả thật là vô cùng cao minh, nói bản thân bốn chữ “quỷ mưu thần toán” ắt hẳn cũng không quá. Thậm chí, thằng cha này còn ẩn ẩn cảm thấy tiếc rằng bản thân đã chọn theo nghiệp võ, bằng không cầm quạt lông buộc khăn đầu, hiến kế phá địch cũng là một giai thoại.

Cũng may những suy nghĩ này hắn chôn tận sâu trong đáy lòng, bằng không để lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ bị Nguyễn Đông Thanh tưởng nhầm là thằng ất ơ choai choai trong truyện yy trên mạng.

Vận AQ đại pháp thẩm du tinh thần, Triệu Kim Mạch bấy giờ lòng tin căng tràn, mở miệng hô to:

“Cũng chưa biết chừng bọn chúng tưởng nhầm hắn là đồng loại nên mới không công kích. Hừ, thế gian vẫn có lời đồn rằng Bích Mặc tiên sinh thực chất là quái vật trong bí cảnh mò ra, hiện giờ Triệu mỗ xem chừng chưa hẳn là không có lý.”

Nói đến đây, lòng hắn lại dương dương tự đắc.

Tiểu tử, lần này còn không động tới nghịch lân của ngươi? Mau mau đến đây làm con lừa cho bản thiếu gia.

Triệu Kim Mạch bấy giờ ôm ý nghĩ như thế trong bụng.

Thế nhưng, lần này, quả thật là hắn tính đúng.

Vốn là Lý Thanh Vân định bỏ đi, mặc xác cái vũng nước đục này không dây vào nữa. Song, bấy giờ Triệu Kim Mạch động tới sư phụ của cậu chàng, khiến Toái Đản Cuồng Ma lập tức thay đổi quyết định ban đầu.

Mẹ của Lý Thanh Vân đã mất, hiện giờ trên đời người có thể đặt vào vị trí vảy ngược của cậu chàng không nhiều. Trong đó, không thể không nói, địa vị của Nguyễn Đông Thanh là cao nhất. So với thầy đồ Trương Do Cơ, người trong lòng Tạ Thiên Hoa đều cao hơn nửa phần.

Không vì nguyên do gì khác, chỉ vì “ân tái tạo” của sư phụ.

Thành thử...

Sau khi nghe được câu khích tướng của đối thủ, Lý Thanh Vân quả quyết muốn nhúng tay, dẹp đám quân phục, sau đó tự mình đánh Triệu Kim Mạch một trận.

“Hôm nay ta không đánh ngươi bán thân bất toại thì còn mặt mũi nào nhìn sư phụ?”

Cậu chàng vừa gia nhập vòng chiến, lập tức xuất hiện cảnh tượng chẳng khác nào sói vào bầy dê. Đám quân phục mới đầu còn không sợ hãi gì, thế nhưng chưởng kình, quyền phong của Lý Thanh Vân vừa quét tới là cả lũ đã nháo nhác cả lên, tan đàn xẻ nghé.

Cả cô bé kia và Triệu Kim Mạch trông thấy cảnh này đều vô cùng kinh ngạc. Người trước không biết vì ngứa mắt cái kiểu nói chuyện của kẻ sau, hay là trời sinh không hợp cạ mà lên tiếng móc mỉa:

“Xem ra bọn quái vật này không dám động Lý thiếu hiệp là vì cậu ta là khắc tinh của chúng, nào có phải như Triệu tướng quân nói? Tướng quân, có câu biết thì tậm tặc, không biết thì ngậm...”

Triệu Kim Mạch sầm mặt.

Hắn cũng đã tiên liệu rằng đám quân phục không phải đối thủ của kẻ không dùng chân khí như Lý Thanh Vân. Thế nhưng, vạn vạn không ngờ rằng đám quái vật khiến hai người sứt đầu mẻ trán lại bị Toái Đản Cuồng Ma đánh bại một cách dễ dàng đến thế.

Vốn là, gã còn trông chờ đám quái vật có thể ngăn cản Lý Thanh Vân một hai, tiêu hao thể lực của cậu chàng. Lát nữa đánh nhau, lợi thế chắc chắn càng nghiêng về phía hắn.

Dù sao, chỉ cần Triệu Kim Mạch hắn chọc tức được Lý Thanh Vân, khiến cậu chàng tự mình động thủ.

Đến khi đó ai nói được gì hắn?

Rõ ràng không phải Triệu Kim Mạch gã thừa nước đục thả câu, mà là Toái Đản Cuồng Ma nhất quyết phải đánh hắn. Chẳng nhẽ hắn phải khoanh tay chịu trói, để mặc cho người khác chém giết hay sao?

Triệu Kim Mạch càng tưởng tượng lại càng cao hứng.

Không thể không nói, chiến lực thì không biết ra sao, nhưng luận về khả năng xóc lọ thần kinh thì Triệu tướng quân của chúng ta tuyệt đối không thua một gã nhân vật chính yy nào.

Mà vừa lúc hắn nghĩ đến đấy, thì Lý Thanh Vân cũng đã giải quyết đám quân phục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play