Bằng một câu cầu tình khi trước của Độc Nhãn Lang, Lý Thanh Vân đương nhiên là sẽ không ra tay giết hắn. Cậu chàng kiểm tra đống nhẫn chứa đồ một lượt, đoạn đưa một phần dược thảo, thuốc thang, kỳ kim quái thạch, vũ khí áo giáp cho Sài Lang bang coi như tiền thuê, nhờ bọn hắn dẫn mình đi lên phía bắc, rời khỏi Táng Thi đinh.
Đám bang chúng Hắc Xà bang dù sao cũng đã lăn lộn ở Táng Thi đinh nhiều năm, bản lĩnh thì có thể không có bao nhiêu, nhưng lại rất thức thời.
Bọn hắn biết Lý Thanh Vân sở dĩ cải trang, đeo mặt nạ vào nơi đây là muốn che giấu hành tung. Hiện giờ chúng đã biết thân phận của cậu chàng, trừ khi gia nhập với Sài Lang bang, bằng không đừng mong giữ được mạng mà yên ổn rời khỏi chỗ thị phi này. Thành thử, bang chúng Hắc Xà bang nhao nhao xin hàng, nguyện quy thuận Sài Lang bang hòng giữ lại tính mạng. Vốn là Độc Nhãn Lang muốn nhổ cỏ tận gốc cho khỏi rách việc, thế nhưng Lý Thanh Vân không muốn lạm sát vô cớ, bèn ngăn hắn lại, cứu được đám bang chúng Hắc Xà bang này một mạng.
Đương nhiên, Độc Nhãn Lang cũng sẽ không thả bọn hắn đi một cách đơn giản như vậy.
Hắn nói muốn đích thân dẫn Lý Thanh Vân bắc thượng, sợ trong lúc Độc Nhãn Lang hắn không có ở sơn trại đám người này sinh lòng phản trắc. Thế là, hắn bắt bang chúng Hắc Xà bang phải cho mình phong ấn tu vi, giam lại trong sơn trại cho đến khi hắn trở lại. Bang chúng Hắc Xà bang lúc này chỉ mong giữ mạng, đã ở dưới mái hiên, há lại không cúi đầu? Thành thử đều ngoan ngoãn chịu cảnh bị tạm phong tu vi.
Mà Toái Đản Cuồng Ma cũng không nói câu nào.
Cậu chàng biết, Độc Nhãn Lang hiểu quy tắc ngầm của Táng Thi đinh, cũng hiểu con người nơi này hơn mình đâu chỉ mười lần? Ngăn gã tàn sát tàn dư của Hắc Xà bang đã là cực hạn, cũng không cần thiết phải nói gì thêm nữa.
Dù sao, người nơi đây nào có ai đơn giản? Độc Nhãn Lang giam bọn hắn một thời gian để tiện theo dõi cũng là chuyện thường tình.
Cứ thế, hai người đánh bạn mà đi, bắt đầu nhắm hướng bắc thẳng tiến một đường.
Táng Thi đinh bắt đầu từ biển Phong Bạo, phía nam có một con đường dẫn vào lãnh thổ Đại Việt, gọi là Nhất Tuyến Nam Thiên. Khi xưa Hữu Dực quân của Đại Tề kéo quân tiến đánh Đại Việt chính là âm thầm đi qua con đường này, sau đó tập kích thành Hải Nha.
Phía tây nam có một vách đá cao, đá lộ ra dưới mặt trời đỏ như máu, gọi là Huyết Bích. Phía trên Huyết Bích đổ về phía nam là Lục Trúc Hải, bên dưới mép nước hất lên phương bắc là Táng Thi đinh.
Phía cực tây Táng Thi đinh lại có một tòa hùng quan, tên là Ngự Nam quan.
Nơi này thành cao tường cứng, chung quanh lại có quần sơn bảo vệ, Mẫu Hà uốn lượn chở che, tuyệt đối là một chốn dễ thủ khó công. Hơn nữa còn khống chế ngã ba sông yếu đạo, dùng thủy binh có thể tấn công hai nước còn lại, cơ hồ nắm được Ngự Nam quan là có thể khống chế một nửa vùng hạ du của Ngân Hà. Tương truyền, sáu nước có lời rằng: “trăm người giữ Ngự Nam, có thể cự một vạn hùng binh ở ngoài thành”.
Thực hư ra sao thì không ai biết, nhưng chuyện Ngự Nam quan là nơi tranh chấp từ xưa đến nay của ba nước Hoàng, Hàn, Sở đều không tiếc nướng vạn quân sĩ, trăm tướng tài cũng muốn cướp Ngự Nam quan về. Mà trong lãnh thổ ba nước cũng đều có xây một trọng thành ở gần phương nam, dùng để hô ứng tương hỗ với Ngự Nam quan.
Hiện giờ Táng Thi đinh xuất hiện, hùng quan này vì sức phòng ngự kinh người cũng tự nhiên mà trở thành thành trấn nằm gần Táng Thi đinh nhất.
Vốn là Lý Thanh Vân định vượt qua Táng Thi đinh, vào lãnh thổ Đại Hàn, sau đó vừa truyền tống vừa dùng thuyền đi thành Tuyết Hoa hội họp với tam sư muội cùng tứ sư đệ.
Thế nhưng, theo lời Độc Nhãn Lang, thì nếu đi hướng tây bắc, đi vào Ngự Nam quan thì có thể dùng truyền tống trận thẳng đến thành Tuyết Hoa, tiết kiệm gần một tháng đi đường. Lý Thanh Vân nghe thấy không có vấn đề gì, bèn để hắn dẫn đường, chuyển hướng đi về phía tây bắc. Chỉ là Táng Thi đinh này bề rộng nam – bắc chỉ có chưa đến năm mươi dặm, nhưng bề tây – đông lại tung hoành ba ngàn dặm. Có thể nói là không mưu mà hợp với lãnh thổ hiện giờ của Đại Sở.
Thành thử, đổi hướng từ chính bắc sang tây bắc, quãng đường phải đi tăng thêm cơ hồ là theo cấp số nhân, cũng tốn thời gian hơn nhiều.
Lý Thanh Vân vốn là định đi chính bắc, rời khỏi Táng Thi đinh, sau đó lại đổi sang phía đông. Thế nhưng Độc Nhãn Lang đã ngăn lại. Nguyên nhân thực ra cũng khá đơn giản.
Về tư tâm, hắn là người mang tội, ra khỏi Táng Thi đinh thì không thể đi cùng Lý Thanh Vân được nữa. Độc Nhãn Lang thấy đi càng lâu, cơ hội được Xích Hiệp đỉnh đỉnh đại danh chỉ điểm một hai chiêu lại càng lớn. Mà về công, thì vốn là hai nước Hàn – Sở từ xưa đã không ưa nhau lắm.
Hoàng thất Đại Sở trọng Nho học, lúc cực thịnh đều coi sáu nước còn lại là man di. Hoàng thất Đại Hàn từ biển mà vào, nguồn gốc không minh bạch, đương nhiên là bị đám người này khinh thường nhất. Thậm chí nhiều đời quốc quân Đại Sở còn mượn cớ rằng hoàng thất Đại Hàn là hậu duệ của Hải Thú để kéo quân xâm lược. Về sau Đại Hàn đổi theo nữ đế, bọn họ lại chĩa mũi giáo, mắng là “tẫn kê ti thần, có loạn phép tắc”.
Thành thử, cho dù Lý Thanh Vân cầm lệnh tiễn của Quan Hạ Băng thì một khi từ lãnh thổ Đại Hàn bước vào Đại Sở cũng sẽ bị gây khó dễ. Thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện.
Hai người đồng hành đến ngày thứ ba, Lý Thanh Vân mới hỏi:
“Độc Nhãn Lang. Các người thuần hóa Hải Thú bằng cách nào vậy?”
Cậu chàng vẫn nhớ trong trận chiến thủ thành Hải Nha từng tham gia, đám Hải Thú này cơ hồ đều là một lũ quái vật điên rồ khát máu cùng cực. Bọn hắn thấy người là công kích cấu xé, không thể nào câu thông được.
Thế nhưng, vào Táng Thi đinh, cậu chàng lại được thấy con người lấy Hải Thú làm tọa kị, hơn nữa cực kỳ ngoan ngoãn, so với ngựa chiến còn dễ bảo hơn, quả thật là kỳ lạ.