Cuối cùng...

Nguyễn Đông Thanh nhìn Cố Văn, nói:

“Cố tiên sinh, phiền ngài giúp ta tra xem phái Tiêu Dao này xưa này hành xử thế nào, tôn chỉ ra sao, có pháp môn tu luyện nào đặc biệt hay không.”

“Tiên sinh yên tâm.”

“Trương Triều, Triệu Hán, hai người mấy ngày tới cải trang đến thành đông nghe ngóng cách làm người của nhà họ Đào. Cụ thể làm ra sao, chắc hẳn hai người rõ hơn ta. Nhớ đừng có đi tất màu xanh.”

Nguyễn Đông Thanh gật đầu, đoạn lại tiếp tục phái hai người Trương Triều Triệu Hán ra ngoài điều tra, làm cảnh sát chìm.

Đương nhiên, câu cuối cùng là tính trẻ con của hắn đột nhiên trỗi dậy quấy phá.

“Tất xanh? Đại... đại nhân yên tâm.”

Hai người Trương Triều, Triệu Hán đương nhiên sẽ không chất vấn quyết định của Nguyễn Đông Thanh. Thành thử, mặc dù hiện giờ trong lòng vẫn tin chắc nịch rằng cô gái họ Đào nói thật, cũng không hiểu rốt cuộc tất xanh mà Bích Mặc tiên sinh nói là có ý gì, hai người vẫn nhất nhất chấp hành.

Thậm chí, lần này ra ngoài, sĩ khí của hai người còn hừng hực bốc cao.

Bởi lẽ, ra ngoài tra hỏi một phen cũng có thể thu thập bằng chứng chứng minh cô gái họ Đào không nói dối.

Cuối cùng, Nguyễn Đông Thanh đưa mắt nhìn hai người Lã Vọng Thiên, Dư Tự Lực:

“Lã công tử, cậu cũng là thiên kiêu ở Huyền Hoàng giới. Cảm phiền cậu ra ngoài nghe ngóng xem lần này phái Tiêu Dao cử ai đến thành Bạch Đế, tính cách người này thế nào. Dư ngỗ tác, cậu đi theo phối hợp với Lã công tử. Mọi chuyện cần cẩn thận hành sự, đừng để lộ mục đích.”

“Tiên sinh yên tâm. Chuyện này giao cho hai người chúng ta, chắc chắn sẽ không có chút sơ sót nào.”

Lã Vọng Thiên vỗ ngực, Dư Tự Lực thì chầm chậm cúi đầu một cái.

Sắp xếp nhiệm vụ cho mọi người xong đâu vào đấy, Bích Mặc tiên sinh mới ngáp dài một tiếng, phủi mông đi về phía hậu đường, xem như là đã tuyên cáo lần xử án hôm nay tạm thời kết thúc.

oOo

Mấy ngày trôi qua.

Trong khoảng thời gian này, ở phủ Khai Phong xảy ra hai chuyện lớn.

Việc đầu tiên, đó là Hoắc Trường Ca và Hàn Thu Thủy rốt cuộc cũng đã nghiên cứu chế tạo thành công sạc điện thoại!

Đầu sạc sử dụng một loại tinh thể lấy trong Sơn Trung, có tính dẻo lớn, dẫn điện tốt. Lõi của dây dẫn tuy không cách nào se được đồng thành những sợi mảnh như sợi tóc như ở địa cầu, nhưng Hoắc Trường Ca lấy tơ của tộc Thiên Thù thay thế, hiệu quả cũng không thua kém nhiều lắm. Về phần nguồn sinh điện thì cả hai lựa chọn sử dụng linh thạch, vốn là thứ rất thường dùng để cấp năng lượng cho trận pháp, khôi lỗi, cơ quan các loại.

Nguyễn Đông Thanh không ngờ hai thiên tài một già một trẻ này hoàn thành chỉ tiêu nhanh đến thế, không còn cách nào khác đành phải lấy lăng kính và quang phổ ánh sáng ra đánh lạc hướng phần tử nguy hiểm Hoắc Trường Ca. Đồng thời, hắn lại giao cho Hàn Thu Thủy và Hoắc đại sư nhiệm vụ chế tạo thấu kính hội tụ, làm một cặp kính lão cho Võ Hoàng, coi như là cảm ơn tấm lệnh bài của lão.

Việc thứ hai... thậm chí còn ghê gớm hơn sự xuất hiện của sạc điện thoại, cơ hồ khiến cân bằng chính trị trong thành Bạch Đế bị đảo lộn tùng phèo: Công chúa của Long tộc, Long U, cuối cùng cũng mò đến đây, tìm tới phủ Khai Phong.

“Tiên sinh! Lâu rồi không gặp!”

“Công chúa tới thăm, sao không báo trước để tại hạ nghênh đón từ xa?”

Nếu là khi trước, Bích Mặc tiên sinh của chủng ta chỉ sợ là sẽ tránh Long U như tránh tà. Thế nhưng hiện tại thì khác. Hắn đã là thanh niên có điện thoại di động, hơn nữa còn có thể kết nối mạng. Tuy nội dung miễn phí thì sẽ hạn chế hơn, thế nhưng trên mạng vẫn có rất nhiều video dạy kỹ thuật thanh nhạc.

Cùng lắm thì, hắn cũng nuôi thả Long U như đám đệ tử trước.

Tiểu công chúa của long tộc nhoẻn miệng cười, nói:

“Làm gì có chuyện sư phụ đi nghênh đón đệ tử? Sư phụ, sau này con ở chỗ nào?”

“Tại hạ nhớ mình chỉ đáp ứng sẽ dạy công chúa ca hát, không thu làm đệ tử.”

“Nhất tự vi sư, bán tự vi sư đó mà. Sư phụ chỉ cần dạy tiểu nữ một câu, vậy thì tức là sư phụ của con rồi.”

Long U cười khanh khách, thế nhưng đón chờ cô nàng lại là một cái điện thoại thông minh bay thẳng vào trong tay. Thân là tiểu công chúa của long tộc – chủng tộc nổi tiếng là thích gom góp bảo bối, từ bé đã gặp được vô số kỳ trân dị bảo.

Thế nhưng thứ đồ vuông vuông quái lạ mà Nguyễn Đông Thanh ném cho cô nàng thì đây là lần đầu Long U được gặp, cũng chẳng rõ là vật gì.

Bích Mặc tiên sinh nói:

“Đây là... bảo vật trong bí cảnh. Tại hạ bây giờ là Chưởng Ấn quan, ngày thường không được rảnh rỗi cho lắm. Thứ này sẽ dạy công chúa ca hát.”

Vừa nói, gã vừa hướng dẫn Long U cách sử dụng điện thoại thông minh.

Thứ này vốn cực kỳ trực quan, rất dễ học cách sử dụng. Chẳng thế mà ngày nay đến đứa trẻ lên ba cũng đã bắt đầu ôm cái máy tính bảng hay sao? Long U học rất nhanh, chẳng mấy chốc đã nắm được cách sử dụng, sau đó la hét nói muốn tìm một cái tương tự. Nguyễn Đông Thanh thấy mình dường như đã tạo ra phiên bản “ipad kid” ở Huyền Hoàng giới, bất giác cười khổ.

Không rõ chuyện này rốt cuộc là họa hay phúc.

Long U bấy giờ giật mình, cười hì hì đưa một cái lưu ảnh thạch ra, nói:

“Sư phụ, có qua có lại mới toại lòng nhau. Con đã nhận lễ của ngài, bây giờ xin hoàn lễ."

Nguyễn Đông Thanh đã có một đoạn thời gian làm ngoại giao, há lại không nhìn thấu ý đồ của con bé này. Gã méo miệng, nói:

“Tiểu công chúa, vật này tại hạ cho ngài mượn dùng để tự học ca hát, chứ không phải tặng.”

“Vậy sao? Tiếc thật. Sư phụ cứ cầm đi. Trong lưu ảnh thạch này có tin tức liên quan đến mấy vị sư huynh sư tỷ, chắc hẳn người cũng tò mò không biết hiện giờ bọn họ thế nào đúng không?”

Nguyễn Đông Thanh nghe cô nàng nói mà sạm mặt, thầm nghĩ hóa ra con bé này định làm ăn không vốn, lừa mất cái điện thoại thông minh của gã. Cũng may mà Bích Mặc tiên sinh của chúng ta làm quan tiếp sứ một thời gian, không còn ngố tàu như xưa nữa. Bằng không, rất có khả năng hiện giờ đã để con nhóc kia được như ý.

Nhìn Long U cười cười, bày ra bộ dáng không tim không phổi, Nguyễn Đông Thanh cũng chỉ có thể thở dài.

Sau đó, hắn lại nhờ Long U kích hoạt Lưu Ảnh thạch, bắt đầu quan sát xem đám đệ tử nhà mình từ lúc chia tay đến giờ rốt cuộc đã trưởng thành thành cái dáng vẻ gì.

Khi thấy đám đồ đệ của mình ai cũng có thu hoạch, chiến lực tăng một mảng lớn, tâm tính cũng trưởng thành hơn trước, bất giác hắn thấy mũi nghèn nghẹt, trong lòng cảm thấy tự hào. Dù đến giờ, Nguyễn Đông Thanh cũng không cho là mình dạy được đám đệ tử cái gì, nhưng bị mấy đứa nó gọi là “sư phụ” lâu như thế, cũng sẽ có cảm tình.

Xem xong hình ảnh được ghi lại trên Lưu Ảnh thạch, Nguyễn Đông Thanh mới nhớ đến chuyện điều tra phái Tiêu Dao tới giờ vẫn chưa có kết quả, bèn quay sang hỏi Long U về thế lực này,

Mặc dù Cố Văn đã đi tìm hiểu về thế lực này, Lã Vọng Thiên cũng đã vận dụng tai mắt của Thiên Cơ lâu, thế nhưng vẫn tựa như đá chìm đáy bể. Hai người chỉ biết phái Tiêu Dao là một thế lực của Đại Hoàng, song cũng chỉ có vậy mà thôi. Rốt cuộc là thế lực lớn hay nhỏ, ngày thường hành xử là chính hay tà, hai người bọn họ tạm thời còn chưa thể tra được, chỉ có thể kết luận là Tiêu Dao phái là một thế lực ẩn thế.

Những thiên kiêu phái Tiêu Dao lần này đến Bạch Đế hành xử cũng hết sức điệu thấp, không mấy khi qua lại với người khác, càng chẳng đến mấy chỗ tụ hội của đám thiên tài thiên kiêu. Thành thử, bản thân Lã thiếu lâu chủ cũng không có bất cứ thu hoạch gì.

Long U nghe giọng vị Bích Mặc tiên sinh của chúng ta cực kỳ nghiêm túc, bấy giờ cũng thu lại vẻ đùa bỡn nhí nhảnh bình thường, nói:

“Tiên sinh cũng biết đám người này sao?”

“Gần đây có một vụ án liên quan đến đệ tử phái Tiêu Dao. Nghe tiểu công chúa nói, thì môn phái này dường như không đơn giản?”

Nguyễn Đông Thanh cảm thấy chuyện này cũng không có gì cần phải che che giấu giấu, hơn nữa thái độ của long tộc đối với hắn cũng không thù địch, thành thử kể hết mọi việc cho Long U.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play