Sau khi tạm thời xử lý được quả bom nổ chậm Hoắc Trường Ca, Nguyễn Đông Thanh vốn tưởng là có thể được rảnh rỗi thêm mấy ngày, nào ngờ chỉ sáng hôm sau, phủ Khai Phong lại có người tìm đến báo án.
Bấy giờ...
Một thiếu nữ quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, chính đang quỳ trước án, khóc lóc thảm thiết. Nước mắt như châu sa rơi xuống nền nhà, lại thêm dáng người tiều tụy, quả thực khiến kẻ khác trong vô thức động lòng thương cảm. Vương Long, Mã Hổ, Trương Triều, Triệu Hán đều thu chặt nắm tay, răng nghiến trèo trẹo. Dư Tự Lực và Lã Vọng Thiên người thì nhướng mày, người thì vê cằm, trong mắt đều thoáng hiện lên một tia lửa giận.
Người duy nhất còn giữ được bình tĩnh trên công đường chỉ có Cố Văn.
Nguyễn Đông Thanh nhỏm về phía trước, hai tay chống xuống cạnh bàn, đang định lên tiếng thì ông đồ đã lên tiếng trước:
“Người dưới công đường là ai, có oan tình gì?”
“Bẩm... bẩm đại nhân. Tiểu nữ là con nhà họ Đào, dệt vải ở thành đông. Mấy ngày trước có một kẻ tự xưng là đệ tử phái Tiêu Dao tìm đến, chẳng những đánh què chân gia phụ, còn làm nhục tiểu nữ. Xin đại nhân đòi lại công bằng cho tiểu nữ.”
Thiếu nữ nói đến đây thì dập đầu bình bình xuống nền nhà, Vương Long Mã Hổ vội vàng chạy đến ngăn cản. Thế nhưng trên trán nàng ta vẫn còn lưu lại dấu máu đỏ lòm, trông vô cùng rợn người.
Trương Triều, Triệu Hán cùng đứng ra khỏi hàng, nói:
“Đại nhân, để hai người bọn ta ra ngoài bắt cái đám vô pháp vô thiên này về quy án.”
Nguyễn Đông Thanh nghe đến ba chữ “phái Tiêu Dao” thì giật mình, bấy giờ nghe hai người này nổi giận đùng đùng đòi ra ngoài bắt người, gã mới hoàn hồn.
Hắng giọng ho khan một tiếng, Bích Mặc tiên sinh mới nói:
“Bắt người thì tạm thời để sau. Vương Long, Mã Hổ, hai người hộ tống vị cô nương này về. Chuyện này bản quan đã biết, sẽ điều tra rõ ràng, tuyệt không oan uổng một người nào.”
Đào thị còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu, lặng lẽ để hai người Vương, Mã hộ tống ra khỏi phủ Khai Phong.
Chờ ba người đi khuất, Trương Triều Triệu Hán ruột để ngoài da, đồng thời dậm chân một cái, rõ ràng rất nóng giận trước hành vi của phái Tiêu Dao. Lã Vọng Thiên và Dư Tự Lực thì cùng tiến lên một bước, hỏi:
“Tiên sinh không tin Đào cô nương sao?”
Nguyễn Đông Thanh vươn vai, không trả lời, mà hỏi ngược lại:
“Vì sao phải tin?”
“Tiên sinh, chuyện danh tiết của người con gái cực kỳ quan trọng. Đào cô nương nhìn thế nào cũng là con gái nhà lành, sao có thể lấy danh dự của bản thân và dòng họ ra để mà vu oan giá họa người khác được?”
Dư Tự Lực nói.
Nguyễn Đông Thanh không đáp, chỉ đưa ánh mắt nhìn về phía Lã Vọng Thiên và hai ngươi Trương, Triệu.
Trương Triều, Triệu Hán vốn là khách giang hồ thảo mãng, đặt nghĩa khí lên đầu. Hai người này có thể vì Vương Long, Mã Hổ đột nhập vào đại lao thành Bạch Đế, đủ thấy là người có lòng nghĩa hiệp, sẵn sàng rút đao tương trợ lúc gặp chuyện bất bình. Chỉ thấy hai người này đồng thời lên tiếng:
“Đại nhân, bọn ta cũng đồng ý với Dư ngỗ tác.”
Lã thiếu lâu chủ nghĩ một chốc, lại nói:
“Lui một vạn bước mà nói, cho dù Đào thị có thực sự là người không từ thủ đoạn, sẵn sàng dùng danh tiết để mưu cầu danh lợi đi nữa thì chuyện này cũng là một nước cờ ngu xuẩn.”
Cậu chàng nói đến đây, bất giác rùng mình, lờ mờ cảm thấy sau lưng có hai ánh mắt tựa như mũi kiếm đang ngó mình chằm chằm. Lại nghe tiếng Trương Triều Triệu Hán nói ông ổng:
“Lã công tử, cậu sao có thể nói vậy được?”
“Cô nương nhà người ta đã bị xâm hại thì chớ, cậu lại còn định bôi đen nhân phẩm của người ta mới vừa lòng sao?”
Lã Vọng Thiên hít sâu một hơi, đáp:
“Hai người bình tĩnh nghe tại hạ nói hết cái đã. Tiên sinh, chuyện khiến tại hạ không hiểu là động cơ của Đào thị. Nếu nàng ta nói dối, vậy thì thị muốn cái gì? Cho dù ngài thực sự không điều tra kỹ càng, cho người bắt tên đệ tử phái Tiêu Dao kia về đây thì sao? Xử lý hắn thế nào, chẳng phải đều do tiên sinh ngài nói?
“Nếu ngài phán xử bắt hắn bồi thường cho Đào thị thì cũng thôi. Song nếu ngài nóng giận, hạ lệnh tử hình, vậy chẳng phải họ Đào khi không lại đắc tội với người của phái Tiêu Dao sao? Lấy thân phận của tiên sinh, phái Tiêu Dao muốn trả thù, ngoài cách giận cá chém thớt ra thì có thể làm gì? Một phàm nhân từ lúc nào có thể vì danh lợi chưa chắc đã đạt được mà đắc tội cả một thế lực tu sĩ?”
Ngừng một chốc, cậu chàng lại tiếp:
“Tại hạ cho là Đào thị không có động cơ để nói dối.”
Nguyễn Đông Thanh nghe hai thiếu niên nói, chẹp miệng một cái. Dư Tự Lực EQ cao, Lã Vọng Thiên IQ không tệ, một người nói tình, một người giảng lý, quả thực là càng nghe càng hợp lý.
Song, gã vẫn lắc đầu...
“Những gì hai đứa nói, về tình về lý đều không có vấn đề gì. Duy chỉ có một điều hai đứa bỏ qua, cũng sẽ là tôn chỉ tra án của phủ Khai Phong từ nay về sau: trước khi có đủ bằng chứng buộc tội một ai, thì người ấy vẫn vô tội, cũng không có nghĩa vụ phải chứng minh mình vô tội. Trách nhiệm này thuộc về chúng ta, cũng là thuộc về bên thưa án.”
Ngừng lại một chốc, hắn lại hỏi:
“Bốn người các cậu trước một câu sau một câu đều nói chuyện giúp họ Đào, nhưng có từng nghĩ cô ta chưa hề đưa ra một bằng chứng nào không? Nếu về sau đây trở thành tiền lệ, há chẳng phải phủ Khai Phong chúng ta trở thành con dao cho kẻ ác lợi dụng hay sao?”
Nguyễn Đông Thanh không khỏi nhớ lại những truyện kiện tụng đã đọc trong tiểu thuyết dã sử. Thời đó, nếu không phải phạm nhân chưa khảo đã khai, vừa bị nói một chút thì đã tuôn một tràng lời gan tiếng ruột ra, thì cũng là sử dụng một số thủ đoạn lừa gạt đối phương, để hắn tự thú nhận.
Mà đấy còn là hành vi của thanh quan có tiếng.