Hoàng Kim Thần xông đến chiến trường, không nói không rằng, hai đầu quyền chụm lại, giáng xuống đấu Ma Kình như người ta nện búa. Quyền ảnh oai lực kinh người, thế như núi sập sét đánh, con quái vật trúng đòn xong đầu lắc lư, bước chân có phần loạng choạng, so với đòn hợp kích khi nãy của Quan Hạ Băng và Quách Bình Minh còn lợi hại hơn.

“Cao nhân bất lộ tướng, hóa ra Hoàng thành chủ mới là người có chiến lực cao nhất ở Hải Nha. Tiểu nữ và Quách tướng quân đã làm trò cười cho ngài rồi.”

Quan Hạ Băng vừa nói, vừa hoành ngang chiến kích, bồi thêm một đòn về phía con Ma Kình.

Quách Bình Minh giống như nhớ đến chuyện gì, nhíu mày một cái, nói:

“Không ngờ Hoàng thành chủ lại chính là Thiên Nộ Song Quyền năm xưa trong đại chiến. Thất lễ rồi.”

Miệng nói, song đao cũng không vì thế mà chậm lại, liên tiếp đâm bổ vào người Ma Kình. Tuy vẫn không thể xuyên phá được phòng ngự của nó, song cũng khiến con quái vật vì khó chịu mà rít gào lên từng tiếng, nổi giận đánh giết tứ tung. Thú triều mà nó dẫn theo vì thế mà tổn thương nghiêm trọng.

Hoàng Kim Thần vừa cười, vừa lui quyền súc thế, nói:

“Ngày xưa chi viện Đại Hàn chống lại Hải Thú, chiếm được một ít quân công, trong quân cũng có chút hư danh. Chỉ là gần đây lão hủ an nhàn quen rồi, lát nữa chủ yếu vẫn nhờ cậy hai vị tướng quân.”

Quan Hạ Băng nghe thế, đâm ngọn kích về phía chân con Ma Kình. Hàn khí tràn ra, hóa thành một lớp sương mù dày đặc, cuốn lấy những cái cẳng chân khẳng khiu của con quái vật. Nếu là đối thủ khác, chắc chắn hiện tại đã bị hàn khí của Long Nha Ngân Lân kích đông thành tượng băng. Thế nhưng con Ma Kình cầm đầu tu vi sâu như biển, sức lớn khôn cùng. Chân nó chỉ rũ một cái là lớp băng đá vừa thành hình đã tróc xuống, hoàn toàn không phương hại nổi.

Ma Kình quay đầu, há cái miệng rộng lớn. Hàm dưới của nó trễ xuống chấm đất, hàm trên thì ngóc cao lên tận tầng mây. Một khoảng cao mười trượng, rộng ba trượng đều là cái khoang mồm há hốc tanh tưởi mùi hôi thối. Lại thấy hai bên má con quái vật, lóp ngóp dễ đến hàng trăm con Hải Thú trườn qua hàm răng đầy nước dãi, bắt đầu bò ra ngoài. Đám Hải Thú này không có chân, chỉ có thể sử dụng hai chi trước kéo lê thân người trên mặt cát, hoàn toàn không giống đám đang nhan nhản trong Thú Triều.

Cả Quan Hạ Băng, Hoàng Kim Thần, Quách Bình Minh đều không rõ rốt cuộc quái vật muốn làm gì, chỉ đành giữ một khoảng cách an toàn, không dám xem thường.

Lại thấy con Ma Kình đưa tay, chộp lấy đám Hải Thú đang giãy đành đạch trên bờ cát, đoạn quăng mạnh về phía ba người. Mấy con này đang bay giữa không trung thì bỗng nhiên vỡ toạc ra, khiến máu mủ nhầy nhụa bắn tung tóe, tựa như một màn sương bẩn thỉu tanh hôi. Quan Hạ Băng rùng mình, vung kích một cái, thả hàn khí đông cứng đám máu mủ bay về phía mình.

Quách Bình Minh thì lại càng nhẹ nhõm. Hai thanh ma đao bạn sinh của hắn xưa nay khát máu thèm thịt, máu mủ của Hải Thú vừa bắn đến trước mặt, trên thân đao đã lóe lên hai luồng sáng, chớp mắt đã hút sạch thế công của con Ma Kình. So với ban nãy nó quờ tay đập hai người còn nhẹ nhõm hơn.

Biến cố lại phát sinh ở chỗ Hoàng Kim Thần.

Lão sử dụng hai nắm đấm, không có binh khí tùy thân. Mắt thấy sương máu bắn về phía mình, Hoàng Kim Thần chỉ đành tung một quyền, định bụng sử dụng chân khí đẩy lui thế công của con Ma Kình. Thế nhưng sương máu giống như chẳng thèm quan tâm đến chân khí của lão, cứ thế xông qua cuồng phong, bám lên bàn tay của Hoàng Kim Thần.

Da ở nắm tay lão đỏ tấy lên, sau đó nứt ra, bên trong miệng vết thương mọc ra nào mắt, nào răng, nào lưỡi, chi chít như đậu mùa. Lại thêm vết thương dương mấy chục con mắt nhìn về phía lão, dường như còn có vẻ thách thức, khiến kẻ từng tắm máu sa trường như Hoàng Kim Thần cũng phải rùng mình sởn gáy một phen.

Song lão cũng thuộc dạng hung ác. Vừa thấy cánh tay dị biến là Hoàng Kim Thần đã cắn răng, lấy chân khí chặt đứt, lại cẩn thận cầm máu. Hai người Quan Hạ Băng, Quách Bình Minh thấy tình trạng thảm khốc của lão, vừa tưởng tượng đến cảnh Ma Kình ném những Hải Thú quái dị kia vào thành là chỉ thấy sống lưng như có dòng điện chạy qua, toàn thân nổi đầy gai ốc.

Thế nhưng, tuy là khiếp vía, hai người vẫn nắm chắc binh khí, tấn công con quái vật. Hai người chỉ sợ nếu dám lơi tay, không thu hút được sự chú ý của Ma Kình, để nó nhắm vào thành Hải Nha thì quả thực là hỏng bét.

Hoàng Kim Thần bấy giờ đã cầm được máu, bèn nhận nhiệm vụ bay lên thật cao, tung quyền đánh vào con quái vật. Chỉ là khoảng cách hiện giờ đã xa, lại thêm chuyện mất một cánh tay, uy lực giảm sút, những cú đấm của lão hiện giờ cũng chỉ miễn cưỡng có thể sánh ngang với công kích của hai người Quan, Quách, hoàn toàn không sát thương được con quái vật.

Ba người cuốn lấy con Ma Kình, song thú triều không vì thế mà ngừng lại. Bấy giờ ở cả ba mặt thành, không ngừng có Hải Thú trèo lên được đầu thành, quờ tay muốn bắt binh sĩ kéo xuống khỏi thành. Liên tiếp có người thụ nạn, bị một đám Hải Thú kéo xác thành mấy chục mảnh, chia nhau mà ăn. Du Long doanh đã chạy, Nghiêm Quảng cũng bắt Long Tuyền và toàn bộ tướng lĩnh Tả Dực quân theo mình, trong thành ngoại trừ Trương Thắng ra thì cũng chỉ còn có Thẩm Tư Quân có đủ uy vọng phục chúng. Nhưng hai người không thể quản bốn mặt thành, Thẩm quân sư lại không phải người tu hành, thành thử càng đánh thế cuộc ở Hải Nha lại càng hỏng bét.

Trương Thắng cả người nhiễm đầy máu Hải Thú, vội vàng nhìn về phía thành bắc. Thế nhưng, những gì lão thấy cơ hồ khiến lão phát hỏa, gầm lên giận dữ:

“Trần Phan Nam!!! Lúc này mà còn không chịu ra sức thì chờ đến bao giờ???”

Chỉ thấy, Trần thiên sư của Ngọc Hư cung bấy giờ đang nhảy loạn cào cào trên tường thành, hết tránh đông lại né tây, thỉnh thoảng lại đẩy binh sĩ trên tường thành vào miệng Hải Thú, chết thay cho mình. Trong mắt Trương Thắng mà nói, hành vi này quả thực là bỉ ổi đến cùng cực, có nói là phản bội nhân tộc cũng chẳng phải nói quá?

Song lão không muốn vạch mặt với Trần Phan Nam lúc này, bởi lẽ an nguy của Quan Hạ Băng còn phải phụ thuộc vào Hổ Hình Xích Tùng kiếm của lão ta, thành thử mới lớn tiếng nhắc nhở.

Trần Phan Nam bị mắng, hú hồn hú vía, song cũng chỉ biết cười khổ trong lòng. Lão tuy có danh là thiên sư, nhưng cái thân phận chân thật chính là thành viên của Trang Bức thần giáo. Lão có uy áp, nhưng tu vi thì như mèo mửa, chiến lực có thể nói là cặn bã trong cặn bã. Thành thử, hiện giờ lão lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, trên đe dưới búa. Muốn đánh thì không có bản lĩnh, mà chạy thì thể nào cũng bị Trương Thắng ghi thù.

Cuối cùng, lão chỉ đành nghiến răng, quát to:

“Trương tướng quân, ngài hại ta rồi!”

Đoạn lão cố tình ngửa mặt, len lén dùng một đạo bùa chú đánh vào người mình, khiến máu tươi phun ra ngoài dễ đến ba thước. Trương Thắng thấy Trần Phan Nam thoắt cái mặt mày đã trắng bệch, khí tức suy bại như người sắp chết thì không khỏi nhíu mày một cái...

Trần Phan Nam biết lúc này mà không xuất lực thì kiểu gì cũng bị người ta tùng xẻo, vội vàng tung Hổ Hình Xích Tùng kiếm ra ngoài, thỉnh “lão tổ” hàng lâm.

Đạo đạo lại xuất hiện, “lão tổ” không có tròng mắt, ăn mặc lam lũ lại đạp mây mà đến, tay nắm Hổ Hình Xích Tùng kiếm. Lão quay đầu, bổ một kiếm về phía Ma Kình cầm đầu. Để giải vây cho bản thân, Trần Phan Nam khống chế “lão tổ” ra tay càn quét cả thú triều đang leo lên đầu thành nữa. Thiên lôi địa hỏa lan đến, thiêu rụi Hải Thú, cũng đánh chết vô số binh sĩ. Thoắt một cái, cả Tả Dực quân và Ngoan Thạch doanh lưu lại ở tường thành phía bắc đã tử thương hơn ngàn người.

Ma Kình ở đằng xa chịu một kiếm của “lão tổ”, cái đầu cơ hồ bị bửa ra làm đôi, từ chóp mũi đến cần cổ cơ hồ chỉ còn sót lại mấy tơ thịt cháy khét níu vào nhau. Một kiếm đánh ra bất ngờ, ba người Hoàng, Quan, Quách cũng không kịp đề phòng, đều bị dư kình quét trúng. Hoàng Kim Thần vì bay lên cao tránh máu mủ, lại tu vi cao nhất, thành thử cũng chỉ bị thương nhẹ. Quách Bình Minh vì ở xa, nên cũng chỉ bị thương nhẹ, lảo đảo một thoáng, nôn ra một búng máu, song chiến lực hạ xuống ba thành.

Quan Hạ Băng cơ hồ là bị một kiếm của “lão tổ” đánh sát qua bên người, cơ hồ là bị dư kình thổi bay ba bốn dặm. Bấy giờ y giáp đều cháy đen, tóc tai khô khốc vàng úa, mắt nhắm nghiền, dường như đã mất ý thức. Trên gương mặt chỗ thì chảy máu chỗ thì bỏng tấy lên.

“Khốn kiếp!”

Trương Thắng cũng chẳng buồn quản ba bảy hai mốt, chỉ biết thằng cha Trần Phan Nam bỗng nhiên phát chiêu, khiến Quan Hạ Băng không kịp phòng ngừa. Máu nóng bốc lên, trong thành lại chẳng có ai có thừa hơi sức quản lão, lão bèn ném đao đánh vèo một cái, lưỡi đao xuyên thẳng từ sau gáy Trần Phan Nam ra trước trán.

Vốn là lão thiên sư của Ngọc Hư cung bị thú triều vây đánh thì sợ đái ra máu, định mượn cớ Trương Thắng “lên tiếng đánh gãy lão súc thế”, khiến đại chiêu phóng ra trước kỳ hạn để “ra tay”. Vừa đẩy trách nhiệm sang chỗ Trương Thắng, lại vừa tiêu diệt bớt Hải Thú bảo vệ bản thân, chính là cách một công đôi việc. Lại thêm chuyện Trương Thắng là thân tín của Quan Hạ Băng, chắc chắn sẽ vô sự...

Thế nhưng lão lại không ngờ Quan Hạ Băng bị thương có thể khiến Trương Thắng nổi tam bành như thế. Chưa kịp định thần, sau đầu đã đau nhói lên, ý nghĩ cuối cùng tắt ngấm.

Đáng thương thiên sư Trần Phan Nam, dùng thân phận của Trang Bức thần giáo lăn lộn đến tận cao tầng Ngọc Hư cung, cuối cùng lại chết một cách lãng xẹt ở Hải Nha như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play