Sáng hôm sau...
Chỉ có một đêm, cho dù Hoàng Kim Thần và Quan Hạ Băng toàn lực phối hợp đi nữa thì cũng không cách nào chế tạo xong vật mà Hàn Thu Thủy đưa ra. Mắt thấy trời đã từ đêm chuyển sáng, chẳng mấy chốc thú triều sẽ tiến lên bờ, Quan Hạ Băng không còn cách nào khác ngoài đốc thúc tướng sĩ lên tường thành chiến đấu.
Trên đầu thành, cờ bay phấp phới, tiếng trống thúc quân rầm rập từng hồi, từng hồi. Nhìn về nơi xa, một đám Hải Thú đông lúc nhúc hàng chục vạn con đúng hẹn đội biển mà lên, tiến về phía bờ cát. Sau trận chiến đêm qua, bãi cát không ai thanh lý, xác Hải Thú còn chất la liệt thành gò, thành núi khắp nơi. Bấy giờ thi thể bắt đầu phân hủy, một mùi tanh nồng hôi thối bốc lên, đứng trên tường thành cách dó mấy dặm còn bị hun đến khó thở.
Mặt trời vừa lên khỏi mặt biển, thì cũng là lúc một cái bóng khổng lồ lừ lừ từ biển trồi lên, kéo lê cái thân xác to như quả núi của mình hướng về phía truyền tống trận.
Trần Phan Nam nhìn con Hải Thú hình thể phải lớn gấp rưỡi con Ma Kình hôm qua, âm thầm nuốt khan một cái, chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô. Lão đưa tay, nắm chắc thanh Hổ Hình Xích Tùng kiếm, lắp bắp:
“Chuyện này... cái này...”
Lão “thiên sư” run lẩy bẩy, bấy giờ trong lòng hối hận thối ruột.
Trần Phan Nam đương nhiên là biết khi chọn ở lại Hải Nha, chờ đợi lão chắc chắn là Hải Thú đáng sợ, là lần nữa tổn hao căn cơ tinh lực tế Hổ Hình Xích Tùng kiếm. Vốn là lão cũng định theo chân nhân mã Ngọc Hư cung chuồn đi cho sớm, song hứa hẹn về một tương lai có thể tu hành, nắm giữ sức mạnh trong tay níu chân lão lại. Hà huống, chuyện do lão mà ra, Trần Phan Nam không tin nhân mã Hải Nha cứ thế thả cho lão bình an rời khỏi dây. Nếu đã là thế, vậy thì chẳng bằng mượn hoa kính phật, thuận nước đẩy thuyền, ở lại mưu cầu việc mình.
Đáng tiếc...
Người tính chẳng bằng trời tính. Lão ở lại Hải Nha trông chờ hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, thế nhưng lật tung cả cái quân doanh lên cũng chẳng thấy cái thằng nhóc Lý Thanh Vân đâu.
Người không tìm được, hôm nay lại vẫn bị điệu lên tường thành làm vũ khí đối kháng Hải Thú, có thể nói là trộm gà chẳng được còn mất nắm gạo, đã nghèo còn mắc cái eo, thử hỏi tâm tình của Trần Phan Nam sao có thể tốt được?
Giờ đây, tự mình đứng trước uy thế của con Ma Kình đầu đàn, lão bắt đầu run sợ.
Quan Hạ Băng thấy lão như thế, chỉ biết lắc đầu, lên tiếng trấn an:
“Hải Thú không hiểu thần thông, xác thịt cũng không quá kiên cố, chiến lực có thể coi là mạt đẳng. Chỉ có uy áp kinh khủng là không giả, thiên sư chỉ cần bình tâm tĩnh khí, khu trừ sợ hãi trong lòng là được. Không cần phải quá lo lắng.”
Trần Phan Nam trong lòng cười khổ. Lão là người thế nào bản thân lão biết rõ, có thể nói là chuyện càng lớn, gan càng nhỏ. Hải Thú tiến sát chân thành, lão chưa kêu cha gọi mẹ đã là khác hẳn phong thái bình thường, nào có thể bình tâm tĩnh khí cho nổi?
Quan Hạ Băng biết lão không phải phôi sắt tốt, có rèn giũa đi nữa cũng không thành kiếm sắc nổi, không khuyên can nữa.
Lại nghe đằng xa, Ma Kình ngửa mặt rống lên một tiếng dữ tợn, chấn rung cả tường thành làm bụi đá rơi rào rào. Theo đó, cả bầy Hải Thú dưới chân nó cũng như tỉnh cơn mê, y lệnh hành sự, bắt đầu tràn về phía tường thành.
Quan Hạ Băng chấp kích sau lưng, đạp lên đầu thành, quát:
“Giết!!!”
Tiếng quát cất lên, một chiêu Vạn Lý Băng Hà đã đánh ra, nhắm thẳng vào con Ma Kình khổng lồ trước mặt. Ở một bên khác, ánh đao chói lóa, hai luồng đao phong tanh tưởi hôi thối lao ra khỏi tường thành, xé gió bổ về phía con quái vật. Ẩn ẩn còn có thể nghe tiếng cười điên cuồng của Quách Bình Minh.
Một kích, song đao đánh về phía Ma Kình, thế nhưng lại hoàn toàn không công phá nổi phòng ngự của nó. Con quái thú giống như bị chọc giận, khua đống tay chân lênh khênh, vung mái tóc đập về phía tường thành.
“Ti Đằng doanh! Toàn lực hộ thành!!!”
Hoàng Kim Thần quát lên một tiếng, song chưởng đẩy ra, truyền chân khí vào trận nhãn. Nhân mã của Ti Đằng doanh lúc này cũng tất tả ngược xuôi, đứng vào vị trí, để đại trận hộ thành của Hải Nha hoạt động hết công suất. Chỉ thấy nháy mắt, mười mấy lồng sáng đã hiện ra, bao bọc lấy toàn bộ tường thành, vừa kịp đón lấy một kích của Ma Kình.
Chỉ nghe “rầm” một tiếng, cả thành Hải Nha tựa hồ lâm vào cảnh tận thế, núi rung đất sập. Nhà dân thi nhau ngã đổ, ngay cả phủ trạch bằng gỗ tốt, đá cứng cũng phải xiêu vẹo lung lay. Cũng may Hoàng Kim Thần sớm đã để dân chúng trú tạm vào hầm tránh nạn, nên không có thương vong gì cả.
Tóc của Ma Kình quật nát hơn một nửa lồng ánh sáng, thế đi còn chưa dứt, nhưng đã bị lệch hướng, cứ thế giáng thẳng xuống chiến trường. Hơn một vạn Hải Thú đang tràn về phía tường thành Hải Nha bị cái đuôi khổng lồ của nó đập trúng, tan xương nát thịt, máu bắn thành sương đỏ lòm một vùng rộng.
Hai người Hàn Thanh Tú, Hàn Anh Tuấn tuy học cơ quan thuật, song gia nhập Ti Đằng doanh đã lâu, cũng nắm được phần nào trận pháp thủ thành của Hải Nha. Hai người thoáng cảm nhận một cái, sắc mặt sa sầm, vội vàng thông báo cho Hoàng thành chủ: