Hồng Đô chẳng hiểu mô tê gì cả, song vẫn nhất nhất làm theo lời hướng dẫn của Hồng Vân. Cô mèo máy lon ton chạy ra khỏi cổ viện, sử dụng thần thông đằng vân nhắm thẳng đến cửa ải đằng xa.
Thế nhưng...
Hồng Đô mới bay được non nửa đường, từ phương xa đã có một bóng người bay vun vút tới, nhắm thẳng hướng biển trúc mà đi. Chân khí của y thổi quét ra bốn phía, khiến cô mèo máy cũng chao đảo không cách nào đứng vững nổi, chỉ có thể hạ thấp độ cao né tránh một chút.
Chẳng ngờ, cô nàng đã dừng lại nhường đường, song người nọ có vẻ nhất quyết không chịu buông tha, bỗng nhiên chuyển hướng, bẻ ngoặt đường bay lao về phía Hồng Đô. Cô nàng không khỏi giật mình kinh hãi, vội vàng mở cẩm nang của Hồng Vân tiên tử ra đọc.
Vừa nhìn hàng chữ đầu tiên, đôi mắt của cô mèo máy đã trợn lên trừng trừng, kế thở dài lắc đầu, nhét cẩm nang lại vào túi chứa đồ như cũ.
Nói thì chậm, nhưng kể từ lúc người kia chuyển hướng đến lúc Hồng Đô đọc xong cẩm nang của Hồng Vân chỉ diễn ra trong bốn, năm cái hô hấp gì đó thôi.
Bấy giờ...
Cô mèo máy đứng thẳng lưng, không tránh không né, mặc kệ chân khí của đối phương quét tới. Khí tràng của kẻ kia vốn đang hung hãn như bão tố, thế nhưng vừa đến trước mặt cô nàng thì lại lập tức hóa thành một cơn gió nhẹ, hoàn toàn không có một chút địch ý nào cả.
Hồng Đô thở phào một cái, đoạn chắp hai tay lại, nói:
“Dân nữ bái kiến Võ Hoàng điện hạ.”
Miệng nói, trong lòng cô nàng lại không khỏi bội phục Hồng Vân tiên tử. Bởi lẽ, câu đầu tiên được viết trong mảnh giấy cất trong cẩm nang Hồng Đô vừa nhận được chính là “người quen, không cần hoảng”.
Lý Huyền Thiên lắc mình, khiến chân khí quanh thân hoàn toàn dịu xuống, đoạn nói:
“Quả nhiên là Hồng hộ vệ. Lần trước tương kiến hình như là ở sinh thần của bệ hạ. Không biết tiên sinh đã về chưa?”
“Đã về rồi. Chỉ tiếc là...”
“Tiên sinh có việc gì sao?”
Lý Huyền Thiên thấy cô mèo máy cứ ấp a ấp úng, trực giác cảm thấy có điều không lành, mới lên tiếng hỏi dồn.
Hồng Đô do dự một lần cuối, sau đó hít sâu một hơi, nói:
“Tiên sinh đã về rồi, chỉ là vừa mới về đến Quan Lâm thì bỗng dưng người đổ bệnh liệt giường. Lang y dược sĩ trong ải thì đều đã được phái đến tiền tuyến, thành thử tiên sinh không người chăm sóc... Tình trạng hiện tại của tiên sinh điện hạ cũng đã biết, thành thử cũng không ai dám sử dụng chân khí để chữa thương cho người cả.”
“Ra vậy. Hèn chi đám Huyết Nhãn Trúc Thử và Địa Chấn Man Tượng trong Lục Trúc Hải bắt đầu dị động, té ra là chúng nghe tin tiên sinh có chuyện. Đáng chết, sao lại trùng hợp đến thế được kia chứ? Không biết tiên sinh đã có đối sách gì chưa?”
Lý Huyền Thiên dậm chân một cái, nói.
Bấy giờ, cô mèo máy cũng đã hiểu vì sao đột nhiên Võ Hoàng lại bất chấp hòa ước với tộc Thanh Tước để xuất hiện ở ải Quan Lâm này.
Phải biết...
Sở dĩ Không có yêu tộc nào tu vi vượt quá ngũ cảnh xâm lấn ải Quan Lâm suốt mấy chục năm nay là do Đại Việt đã có một hòa ước với tộc Thanh Tước. Trong đó, điều kiện tiên quyết đó là Lý Huyền Thiên không được xâm nhập vào Lục Trúc Hải.
Tin Nguyễn Đông Thanh bị thương chẳng rõ bằng cách nào đã truyền vào biển trúc, khiến các tộc bại thê thảm trong trận đấu lôi đài khi trước muốn kéo quân ra trả thù. Dẫn đầu không ai khác ngoài Địa Chấn Man Tượng và Huyết Nhãn Trúc Thử. Mặt đông thì Hải Thú đã bắt đầu tấn công vào bờ, Đại Việt căn cơ lập quốc còn nông, không thể chịu cảnh lưỡng bề thọ địch được. Thế nên, Lý Huyền Thiên chỉ có thể chạy vào Lục Trúc Hải trấn áp các tộc quần bên trong.
Về phần ngoại giao với tộc Thanh Tước thì sẽ xử trí sau.
Hồng Đô đáp:
“Chuyện này... tiên sinh đã có dự liệu. Chỉ là chuyện này cũng là một canh bạc, tiểu nữ cũng không rõ rốt cuộc người nắm chắc được mấy phần.”
Vốn là cô nàng còn định nói với Võ Hoàng rằng những chuyện xảy ra những ngày gần đây thực sự quá mức trùng hợp, từ chuyện Nguyễn Đông Thanh ngã bệnh, Võ Hoàng bận tối mắt tối mày cho đến việc toàn bộ dược sĩ, y sư trong ải Quan Lâm đều bị điều lên tiền tuyết. Hết thảy cứ giống như có một bàn tay trong bóng tối thúc đẩy mọi chuyện, cố tình nhắm vào Bích Mặc tiên sinh.
Song...
Cuối cùng, cô mèo máy lại quyết định không nói.
Bởi lẽ, trong cẩm nang của Hồng Vân tiên tử có dặn kỹ rằng chuyện ở Quan Lâm tuyệt đối đừng nói nhiều với Võ Hoàng, cứ để y làm việc của y, cô nàng làm việc của cô nàng là được rồi.
Lý Huyền Thiên nghe thế, thở phào, đáp:
“Thế là tốt rồi. Hồng hộ vệ cứ yên tâm, tiên sinh tài cao bắc đẩu, những chuyện như thế này há lại có thể gia hại được? Bản hoàng còn có chuyện trên người, không tiện lưu lại lâu hơn nữa. Phiền hộ vệ chuyển lời hỏi thăm của bản hoàng đến tiên sinh.”
Lão nói xong thì cũng chẳng tiếp tục dông dài khách sáo, lại đạp gió cưỡi mây bay vút đi, nhắm thẳng về hướng biển trúc.
Cô mèo máy nhét cẩm nang vào túi, vừa lắc mình bay về phía ải Quan Lâm, vừa tự hỏi rốt cuộc những gì mình vừa làm là đúng hay sai.
Cách đó không xa...
Trong Lão Thụ cổ viện, Hồng Vân từ từ buông mấy quân bài trên tay xuống, lắc đầu, lẩm bẩm tự nói:
“Chuyện ta làm được đều đã làm rồi. Không biết y có trốn được một kiếp này hay không.”