Sau khi Nguyễn Đông Thanh từ thành Bạch Đế trở về, cả Quan Lâm cơ hồ gặp cảnh gà bay chó sủa.
Nguyên nhân rất đơn giản...
Người chuẩn bị thay mặt thiên tử luận đạo với Kim Thiền Tử – Bích Mặc tiên sinh – đột nhiên ngã bệnh liệt giường, sốt cao hầm hập, mê man bất tỉnh.
Càng đáng chết hơn, ấy là trước đấy chỉ mấy ngày thôi, toàn bộ thầy thuốc trong quan đều bị điều lên chiến trường chi viện cho tiền tuyến, xung vào bổ sung cho quân y. Ở thành Quan Lâm đến dược đồng còn chẳng thấy bóng, đừng nói chi là lang y dược sĩ.
Vũ Tùng Lâm đã đến bàn với Hồ Ma Huyền Nguyệt cho người tức tốc đến cứu Bích Mặc tiên sinh, song y thị lại nói:
“Muốn tự ý rời khỏi quân ngũ thì phải hỏi ý Võ Hoàng. Lại thêm Quan Lâm ta không có truyền tống trận. Sớm thì cũng phải năm ngày mới có thể điều thầy thuốc đến thăm bệnh cho tiên sinh được.”
“Thế nhưng bệnh tình của tiên sinh…”
“Vậy mới khó. Chẳng nhẽ quả thực là trời cao đố kỵ anh tài hay sao?”
Hồ Ma Huyền Nguyệt ngửa mặt nhìn trời, than thở.
Tuy chuyện lang y bị điều lên tiền tuyến cũng có bàn tay của y thị thúc đẩy, song lúc này sắc mặt của thành chủ thành Bạch Đế cũng chẳng lấy gì làm dễ chịu, trông nhăn nhó còn hơn là cạp phải bọ xít. Nói gì thì nói, là một người theo chủ chiến phái, Hồ Ma Huyền Nguyệt đương nhiên hi vọng Nguyễn Đông Thanh còn có thể tiếp tục làm cái gậy quấy cám lợn, đâm bị thóc chọc bị gạo, xui nguyên giục bị thêm một thời gian nữa.
Thế nhưng Đế Mộ đã ra tay, bây giờ Bích Mặc tiên sinh nằm liệt giường ra đấy, y thị cũng chẳng nói gì được. Đấy âu cũng là cái khổ của phe chủ chiến ở Huyền Hoàng giới. Lệnh Đế Mộ vừa ban, cho dù trong lòng cay đắng như ăn cả cân ớt, cả trăm quả mướp đắng thì cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, tươi cười giúp Đế Mộ diệt trừ nhân tố có thể đánh đổ thế cân bằng ở Huyền Hoàng giới mà chính mình trông chờ mòn cả mắt mới xuất hiện. Sau đó lại là tịch mịch, lại là chờ đợi...
Vũ Tùng Lâm thấy vẻ khó chịu và bất lực của Hồ Ma Huyền Nguyệt vô cùng khẩn khoản chân thật, cảm thấy không phải giống như đang diễn trò thì cũng không nghi ngờ gì nữa. Dù sao, tuy lão làm quan đã lâu, nhưng xa lánh triều đình, trấn thủ ải Quan Lâm. Những chuyện giả trá này quả thực Vũ Tùng Lâm chỉ nghe tên mà không biết tận mặt.
Lão lắc đầu, nói:
“Chỉ mong sao tiên sinh cát nhân thiên tướng, có thể qua được một kiếp này.”
Cái lúc Bích Mặc tiên sinh của chúng ta đổ bệnh, kỳ thực Vũ Tùng Lâm cũng định bất chấp chạy đến Lão Thụ cổ viện một chuyến, sau đó sử dụng chân khí cứu tỉnh y. Thế nhưng cân nhắc mãi, lão cuối cùng lại đổi ý, không dám tùy tiện dùng chân khí chữa bệnh, sợ là sẽ đánh vỡ “trạng thái kỳ diệu” của Nguyễn Đông Thanh.
Đến cả bà con chòm xóm trong ải Quan Lâm hay tin Bích Mặc tiên sinh bị bệnh liệt giường cũng nháo nhào cả lên. Nếu không phải có Vũ tổng binh hết lòng khuyên can, ổn định tình hình, có lẽ đám đông bá tánh đã đạp cửa thành chạy đến ngoại ô thăm gã rồi.
Đương nhiên, có người lo lắng khổ sở, thì cũng sẽ có kẻ vui cười hớn hở.
Lý Lợi Minh không thể nghi ngờ, chính là một trong số đó. Ngoài ra còn có hai con quỷ đói Lâm Sấu, Lý Bàn. Kể từ lúc Nghiêm Hàn chạy ra Phong Bạo hải lùng sục Mặc Ngạn Bác đến giờ vẫn chưa có tung tích, bọn hắn thân là nhân viên, sếp tổng tự dưng bốc hơi khỏi cõi đời có thể không co vòi rụt cổ sao?
Kể cả đã thu mình ẩn dật, những ngày này đối với một người, hai quỷ mà nói vẫn là một quãng thời gian sống trong nơm nớp lo âu, chẳng rõ lúc nào thì cái tên Bích Mặc tiên sinh kia rớ vào mình khai đao.
Nhất là Lý Lợi Minh...
Gã ỷ y vào chuyện mình cấu kết với Nghiêm Hàn, trục lợi không thiếu từ những lần chiến tranh, tiễu phỉ. Bây giờ Hải Thú công thành, đối với hắn mà nói thì chẳng khác nào cơ hội phát tài, làm một lần tiêu đến ngàn đời chưa hết.
Ấy vậy mà chỉ vì Nguyễn Đông Thanh tồn tại, Lý Lợi Minh chỉ có thể rấm rứt án binh bất động, nhìn tiền trôi ra biển ra sông. Từng ngày trôi qua với gã mà nói là một đống của nả thi nhau đâm đầu xuống nước, đối với kẻ đã nếm mùi ngon ngọt một lần như Lý Lợi Minh thì có khác gì nghiện thiếu thuốc?
Thành thử, hai gã Lâm Sấu Lý Bàn chỉ sợ hãi mà thôi, còn gã thì vừa tiếc hùi hụi lại vừa sợ sệt lo âu, thiếu điều phát điên nghĩ quẩn.
Bây giờ hay tin Nguyễn Đông Thanh bị bệnh liệt giường, đối với Lý Lợi Minh mà nói có khác nào người vừa kinh qua giá rét của đêm đông được đón tia nắng hè đầu tiên rọi vào mặt?
Gã vui mừng, gã hớn hở, nếu không phải sợ cả thành đè mình ra đánh, chắc Lý Lợi Minh sớm đã cho chăng đèn kết hoa ăn mừng rồi.
Chia sẻ thứ cảm xúc dâng trào lúc này của ba tên Lý, Lâm còn có hai thành viên “cộm cán” của Trang Bức Thần Giáo: Bùi Xuân Luận, Giả Cát Tường.
Kể từ lần đầu đụng độ với Nguyễn Đông Thanh, hai tên này vẫn ngấm ngầm ghen ghét vì đối phương chẳng những danh tiếng ở Quan Lâm như mặt trời ban trưa, mà còn rất có thể có được một “hệ thống” xịn hơn của chúng. Bấy giờ, nghe tin Bích Mặc tiên sinh bị bệnh, Vũ tổng binh cho người lùng sục cả Quan Lâm tìm kiếm y sư mà tâm lý cua trong sọt của cả hai tên Bùi, Giả như được ăn cám tăng trọng, bành trướng phổng phao còn hơn cả thánh Gióng ăn cơm. Cả hai bấy giờ chính đang kéo nhau đi ăn mừng, trong phòng bày biện đồ nhắm chén tạc chén thù, ông anh kết nghĩa Phó Kinh Hồng ở núi Lệ Chi đã sớm bị hai thằng quăng lên chín tầng mây.
Bấy giờ, ở Lệ Chi sơn...
Phó Kinh Hồng và đám thuộc hạ cũng âm thầm thở phào, nhưng là vì nguyên do khác.
Số là, Hồ Ma Huyền Nguyệt vẫn lấy cớ thảo phạt bọn hắn để ở lại Quan Lâm. Thành thử, từ lúc Nguyễn Đông Thanh nhậm chức đến nay, y thị cứ thỉnh thoảng lại cử đại binh đến núi đánh tan tành sơn trại của bọn họ một lần, nhưng cứ hễ Phó Kinh Hồng sắp sửa bại trận thì cả đám lại rút đi còn nhanh hơn cả thỏ.
Lần một, lần hai thì cũng thôi...
Tính đến nay, Phó Kinh Hồng và đám anh em từ nước Sở đến đã bị trêu đùa bỡn cợt, như chuột bị mèo vờn như thế đã ba mươi mấy lần. Không thiếu chiến hữu năm xưa kém chút thì nhảy giếng tự tận, may mà họ Phó phát hiện kịp thời, ngăn lại đúng lúc.