Thời gian trôi qua ước chừng một nén hương.
Trương Mặc Sênh mới đầu còn tập trung nghe, nhưng chỉ được một lúc là cậu chàng đã chán ngấy. Đỗ Thải Hà và mấy vị “tài tử” không ngừng giành cái lý về bên mình, vừa lý luận vừa đặt bẫy nhau, có thể nói hung hiểm mười phần. Ấy thế nhưng với một gã ngoại trừ nấu ăn ra thì chả quan tâm đến chuyện gì khác như Trương Mặc Sênh mà nói thì cũng tương đương với nước đổ lá khoai, vào tai này ra tai kia chả giữ lại được tí nào. Thành thử chỉ được một lúc lâu là hai mắt cậu chàng đã díp lại, cuối cùng lăn đùng ra ngáy vang cả phòng.
Đỗ Thải Hà cũng hết cách với Trương thiếu trang chủ, song phản ứng của sư đệ không làm cô nàng ngạc nhiên cho lắm. Dù sao, trước khi đến đây Tiểu Thực Thần đã phím trước với cô nàng là chỉ góp mặt cho đủ quân số, còn đâu cái việc miệng lưỡi giao chiến thì cô nàng lo hết.
Vậy mới nói không có trông chờ thì không thất vọng, không có so sánh thì không thấy đố kỵ.
Song, Đỗ Thải Hà thản nhiên được, “Tứ Đại Tài Tử” thì lại chẳng tài nào giữ được cái đầu lạnh.
Bao nhiêu “lý luận” của bọn hắn đều bị nàng ta nói là “ngụy biện”, kế giải thích cặn kẽ, chỉ thẳng bản chất, bẻ đến cả bọn cảm tưởng xương cổ đang kêu răng rắc. Đấu khẩu với Đỗ Thải Hà mà Tứ Đại Tài Tử của chúng ta cảm thấy không khác gì đang húc đầu vào tường gạch, đâm đầu vào núi đá.
Quán chủ? Thôi bỏ đi...
Đáng chết hơn là viện trưởng Bạch Lộ thư viện bị Liễu Ân kiềm tỏa, nếu như truyền âm nhắc nhở, lão già kia chắc chắn sẽ chen vào, phá cho không ra ý nghĩa gì cả.
Vốn đã bị người ta áp chế gắt gao, như bị trói tay trói chân, bí bách không chỗ phát tiết, bây giờ lại thấy Trương tiểu thực thần lăn đùng ra ngủ ngay trước mặt.
Quả thực là giọt nước tràn li.
Người Nho môn xưa nay vẫn kiêu căng ngạo mạn, nhìn đời bằng nửa con mắt, tự cho là thanh cao. Nếu không đã không có cái chuyện vạ miệng “vạn ban giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao” năm nào. Tứ Đại Tài Tử lại càng tự phụ là tài tuấn đương thời, tương lai của Nho môn. Trước giờ cả bốn đã quen được người ta trọng vọng kính nể, lời nói được thiên hạ xem như châu ngọc.
Bây giờ Trương Mặc Sênh lăn quay ra ngủ như vậy có khác nào không để Tứ Đại Tài Tử bọn chúng vào mắt?
Nếu là lúc bình thường, có lẽ bốn người Tề, Sở, Bàn, Hoàng còn có thể nhịn được. Thế nhưng hiện tại liên tiếp bị Đỗ Thải Hà bắt bẻ, đầu bọn hắn đã sắp bốc khói đến nơi, đâu còn có thể bình tĩnh nổi nữa?
Sở Họa Vân nhíu mày, hỏi:
“Nói vậy tức là Đỗ cô nương nhất quyết không muốn lui một bước với thư viện?”
“Cây muốn lặng, gió chẳng chịu ngừng đó thôi. Văn Cung các người bị sư phụ dạy dỗ một lần, sau đó nhị sư tỷ lại trùng hợp bị Thanh Tùng thư viện hãm hại. Ai mà biết các người có ghi thù, giận cá chém thớt với chúng ta hay không? Dù sao, bản lĩnh lấn yếu sợ mạnh, không đánh lại thì giở trò bỉ ổi của các vị mấy ngày nay tiểu nữ cũng đã được thụ giáo. Tiểu nữ mới đốt đèn, đâu đã bằng các vị phóng hỏa?”
Đỗ Thải Hà cười lạnh, nhún vai.
Tề Thi Hồng nói:
“Nhưng hai vị trước vừa bán sách cho Nho môn ta lấy hàng vạn lượng, sau lại phát miễn phí cho đám dân thường một chữ cắn đôi không biết kia thì có phải quá đáng lắm không? Cho dù lấy thân phận của Đỗ cô nương quả thực không cần để Nho môn ta vào mắt, nhưng cũng nên tôn trọng sở tác của tiên sinh một chút.”
Đỗ Thải Hà khoát tay:
“Thôi thôi, công tử đây không biết gì về gia sư thì đừng có lấy người ra dọa tiểu nữ.”
“Ý của tiểu thư là?”
“Nói khó nghe một câu, thì là chim sẻ tưởng mình hiểu chí phượng hoàng, lươn trạch tự cho là thấu dạ rồng thần vậy. Gia sư vẫn nói cống rãnh đòi sóng sánh với đại dương, máng mương đòi tương đương với thủy điện ấy mà. À... hình như Nho môn các vị sẽ nói đấy là ‘lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử’ phải không?”
Tuy không ai trong phòng hiểu nghĩa của “thủy điện” là gì, song dựa vào văn cảnh, đại ý cả câu cũng không khó đoán.
“Đỗ tiểu thư, tại hạ kính tiểu thư là đồ đệ của tiên sinh, mong tiểu thư đừng có quá phận! Nho môn ta có không bằng cổ viện thì cũng là danh môn chính phái, một trong Ngũ Lộ triều thiên, tiểu thư có coi thường chúng ta quá không?”
Hoàng Chấp Kỳ có mấy phần không kìm nổi, gằn giọng từng chữ.
Theo hắn thấy, ẩn ý của Đỗ Thải Hà chính là cô nàng chê Nho môn bọn hắn nhỏ mọn bẩn thỉu, đặt ngang hàng với Bích Mặc tiên sinh thực là sỉ nhục.
Đỗ Thải Hà cười:
“Gia sư xưa nay vẫn tự xưng là người phàm. Đúng... chính là cái đám thường dân nửa chữ cắn đôi không biết các vị chê cười đấy. Chúng ta đâu dám trèo cao? Nhưng mà... chà... bốn vị công tử đây bỗng nhưng nhảy dựng lên như mèo bị đạp đuôi là sao? Bị nói trúng tim đen à?”
Lời cô nàng vừa nói ra, lập tức đã làm bốn tài tử nghẹn họng chết trân.
Ban nãy trong cơn tức giận, lại bị Đỗ Thải Hà quạt gió thổi lửa, thành thử cả đám mới quên mất thói quen tự xưng là người thường của Bích Mặc tiên sinh.
Đứng trước Đại Nho, cường giả mắng người thường, chuyện ấy đương nhiên là được.
Dù sao, trong mắt cường giả mà nói, địa vị của phàm nhân tuy không đến mức ngang với cỏ rác, song cũng chẳng lấy gì làm cao, không thể nào sánh được với người tu hành. Lại thêm Nho môn xưa nay tự cho là thanh cao, các đạo khác đều bị bọn chúng coi là thấp hơn mình nửa bậc, huống chi là đám người phàm “chân đất mắt toét” không có lấy một chút tu vi nào cả? Thế nhưng, Nguyễn Đông Thanh lại là ngoại lệ.
Lúc này...
Liễu Ân khẽ cau mày, chặc lưỡi một cái. Hai vị viện trưởng, quán chủ cũng giống như thốt nhiên nhận được tin tức gì. Chỉ thấy viện trưởng Bạch Lộ thư viện bình tĩnh lên tiếng:
“Đỗ tiểu thư, nếu là hai bên đã không cách nào tìm được tiếng nói chung, thiết nghĩ lãng phí thời giờ ở trên bàn cũng chẳng được gì.”
Lão ngừng một chốc, lại tiếp:
“Chẳng bằng hai ta mỗi bên lui một bước, lấy chiến công đối kháng Hải Thú để so tài một phen. Lão phu nguyện tự mình lấy mặc bảo làm phần thưởng, sau này bất luận là ai thắng hai nhà đều hóa can qua thành bạch ngọc. Nho môn ta chủ trương lấy dân làm gốc, tiên sinh cũng tâm hệ thiên hạ, chắc hẳn sẽ không phản đối. Tiểu thư thấy sao?”
“Vậy thì xin nghe viện trưởng.”
Đỗ Thải Hà đáp, trong lòng lại âm thầm lắc đầu.
Nho môn quả thực chủ trương “lấy dân làm gốc, dân là nước có thể dâng thuyền có thể nhấn thuyền”.
Song, sư phụ cô nàng từng nói, ấy chẳng qua là vẻ bề ngoài. Ý thực sự của Nho môn là dân cũng là một loại tài nguyên, giống như đất đai hoa màu, rừng núi sông hồ. Khai thác quá mức sẽ khánh kiệt. Nói trắng ra vẫn là ánh mắt của kẻ ngồi trốc ăn trên, khuyên bảo nhau chớ có bóc lột quá mức tàn nhẫn đó thôi.
Dù sao, có áp bức thì sẽ có phản kháng.