Kinh biến xảy ra quá nhanh, khiến cho không ai kịp phản ứng. Duy chỉ có Quan Hạ Băng là từng đối đầu với người của Sát Thần Điện mới nhận ra được thứ ám khí Diêm Vương Lệnh đã biến mất gần mười năm ở Đại Việt này. Tiếc là lên tiếng cảnh báo thì đã chậm, chưởng kình của Lý Thanh Vân vừa đụng tới, Diêm Vương Lệnh đã nổ tung.

“Khốn kiếp!”

Kẻ mặc áo bào trên khán đài quát to một tiếng, tung mình đạp không đứng dậy. Y giơ tay ra trước, vồ một cái, tức thì Vũ Văn Hiên đã bị tóm cổ kéo tới trước mặt người nọ chẳng khác nào con gà mới đẻ bị bắt.

“Nói! Tên họ Đồng còn dám dùng bao nhiêu người trong Sát Thần Điện? Bản hoàng cho nhà ngươi ba giây.”

“Võ... võ hoàng điện hạ?”

Vũ Văn Hiên tuy chưa từng gặp Lý Huyền Thiên, thế nhưng người có tư cách xưng “bản hoàng” ở Đại Việt này thực chất chỉ có hai người. Người thứ nhất xưa nay không xuất hiện, cũng thường không lấy hoàng vị ra để xưng hô, thành thử...

Kẻ trước mặt chỉ có thể là Lý Huyền Thiên mà thôi.

Quan Hạ Băng nghiến răng, cố gắng bình ổn tâm trạng, nói:

“Điện hạ, bây giờ là lúc để tra khảo sao? Diêm Vương Thiếp sử dụng kỳ độc lợi hại nhất thiên hạ, lại thêm Dị Hỏa thiêu đốt. Cần phải lấy việc cứu người làm trọng.”

Cô nàng còn có một câu giấu trong lòng, đó là “cho dù không phải con của chính thê thì Lý Thanh Vân vẫn là con của ông”.

Lý Huyền Thiên nhìn cô nàng một cái, giọng vẫn nghiêm nghị:

“Bản hoàng tự có chừng mực. Thanh Vân là đệ tử của tiên sinh, một cái Diêm Vương Thiếp cỏn con sao có thể hại chết được nó?”

Nói đoạn, y phẩy tay một cái, chân khí như bão tố quét qua Chẩm Đao Đài, nháy mắt đã thổi tan khí độc, dập tắt Dị Hỏa. Chỉ thấy lúc này Lý Thanh Vân cả người trần như nhộng, tay đang nắm chắc một thanh kiếm quái dị, lưỡi kiếm phát ra hào quang dìu dịu, mũi kiếm xỏ xuyên qua trán của tên họ Đoàn. Hiển nhiên, đây chính là thanh kiếm khi trước cậu chàng nhờ Thẩm Tư Quân đưa, nãy giờ chỉ dắt bên hông, chưa cần dùng đến. Mà kiếm này ngoại trừ chiến lợi phẩm của lần đi Kiếm Vực trước đó – kiếm Lăng Xương – thì còn có thể là cái gì nữa?

Lý Huyền Thiên muốn lườm con gái một cái, ý muốn nói: “thấy chưa, bản hoàng không tiện để thằng con mình khỏa thân trước bàn dân thiên hạ đó thôi”.

Thế nhưng, mắt lão nhìn xa, lại bắt đầu nheo tịt lại. Quan Hạ Băng thấy thế, lại tưởng lão đang trách tội mình, quay phắt đầu đi chỗ khác.

Lại nghe trên khán đài có tiếng ho khan:

“Điện hạ quá lời, tại hạ chỉ là một tên người trần, bản lĩnh của Thanh Vân là nó tự học được. Hoàng thành chủ, nếu không phiền thì xin dẫn tên đồ đệ của tại hạ lên đây, kiếm cho nó bộ quần áo mặc vào chứ không thế này thì bất nhã quá.”

Hoàng Kim Thần cười hề hề, nói:

“Tiên sinh quá lời. Hoàng mỗ thân là thành chủ, những chuyện này vẫn nên làm mà.”

Dứt lời, bàn tay lão vung lên một cái, Lý Thanh Vân đã được một màn hào quang che chắn, không đến nỗi lộ thân trần truồng. Kế lại nhìn Hàn Anh Tuấn, nói:

“Anh Tuấn, cho Lý huynh đệ mượn một bộ quần áo.”

“Dạ, thành chủ.”

Hàn Anh Tuấn chạy đến, gõ đầu Lý Thanh Vân một cái, cười:

“Thằng nhóc nhà cậu được đấy! Chả có nghĩa khí gì cả! Giấu bọn này chuyện cậu là đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh thế mà coi được à?”

Toái Đản Cuồng Ma nhận y phục từ trên tay của Hàn Anh Tuấn, gãi đầu, nói:

“Thì... chuyện cũng đâu có gì đáng để mà khoe? Đúng rồi. Sư phụ, sao người lại đến đây?”

Nguyễn Đông Thanh cởi áo bào, bỏ mặt nạ, giải thích:

“Hôm trước thái tử Thượng Quan Trường Không của nước Sở đột nhiên ra yêu sách, thầy bất đắc dĩ phải tổ chức một buổi diễn kịch. Nào ngờ, diễn xong lại có một hòa thượng nhảy ra, một hai đòi phải luận đạo, còn nói cái gì mà đạo thống chi tranh.”

Dừng lại một chốc, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta mới thở dài:

“Thầy cũng hết cách, đành có bệnh thì vái tứ phương, nhờ được ai thì hay người đấy. Còn may Hoàng thành chủ nói trong nhà có lưu trữ một bộ kinh Phật của chùa Long Hoa, do đích thân lão phu nhân chép tay. Thầy bèn mặt dày đến đây hỏi mượn về tham khảo, tiện đường ngó con một cái, rồi nhờ hai vị cơ quan sư làm giúp một vật. Tiếc là xem ra phải về tay không.”

Nguyễn Đông Thanh nói xong thì lắc đầu một cái, nhún vai, bày tỏ cảm giác hết sức bất lực với ngành in ấn của Huyền Hoàng giới.

Thế nhưng vào tai của hai anh em họ Hàn thì lại thành ra một nghĩa khác.

Hàn Thanh Tú không nhịn được nói chen vào:

“Tiên sinh, yêu cầu của ngài khó như vậy, hai chúng ta làm được mới là lạ.”

Cô nàng phồng má lên, trong lòng thầm nghĩ vị Bích Mặc tiên sinh này giống như là cố ý đến chỉnh bọn họ. Bằng không, vì sao cô nàng vừa mới thổi phồng mình hai câu, y đã ra yêu cầu khắc “Khống Lôi Trận” khó như thế?

Lại còn lôi Lôi Đình kiếm tổ của Kiếm Trì ra làm ví dụ.



“Được. Được. Là tại hạ không phải...”

Nguyễn Đông Thanh cười, gật gật đầu.

Trong lúc Lý Thanh Vân còn đang bận mặc quần áo thì Quan Hạ Băng đã dẫn hai người Trương, Thẩm chạy sang khán đài phía nam, tranh thủ dịp may này chào hỏi vị Bích Mặc tiên sinh nổi danh là thần bí kia một phen.

Dù sao, theo cô nàng thấy, giờ này chắc hẳn Nguyễn Đông Thanh đã nhận được thư thăm hỏi của Lý Thanh Vân rồi, hẳn cũng sẽ có hồi đáp cái chuyện kết minh.

“Xin ra mắt tiên sinh.”

“Ba vị là?”

“Tiểu nữ Quan Hạ Băng, thống lĩnh của Tĩnh Hải quân. Đây là quân sư của tiểu nữ Thẩm Tư Quân. Bên này là phó tướng Trương Thắng.”

Quan Hạ Băng tự giới thiệu, đoạn lại ngó Lý Thanh Vân một cái.

“Ra là Quan thống lĩnh, Thẩm quân sư và Trương tướng quân. Tại hạ ban nãy thất lễ, xin chớ trách. Đông Thanh có lời cảm tạ ba vị đã chiếu cố tên đồ đệ ngốc này của tại hạ.”

...

Hai bên nói khách sáo một hồi, chẳng hiểu thế nào mà Thẩm Tư Quân lại lái về được thỉnh giáo binh pháp. Vì lấy lòng Nguyễn Đông Thanh, Hoàng Kim Thần cũng coi như là dốc hết tài nguyên, bao nhiêu tình báo liên quan đến Lý Thanh Vân kể từ lúc cậu chàng bước qua truyền tống trận đến tận hôm nay, lão đều giao hết cho Bích Mặc tiên sinh.

Thành thử, Nguyễn Đông Thanh cũng biết thời gian qua Quan Hạ Băng và hai người Thẩm, Trương cũng thường để tâm giúp đỡ tên đại đồ đệ nhà mình.

Hiện giờ người ta có lời nhờ vả, lại không phải chuyện gì quá đáng, gã từ chối thì thật vô lễ. Thế là, Bích Mặc tiên sinh không còn cách nào khác, bị Quan Hạ Băng kéo sang một bên nói chuyện hành quân đánh trận. Lý Thanh Vân thấy có vẻ tình hình đã êm êm, mới hô:

“Sư phụ, ngài cứ ở lại hầu chuyện Quan tướng quân. Con chạy đi xem Tô lão ca một chuyến!”

Thế rồi, không chờ ông sư phụ nhà mình kịp đáp, cậu chàng đã ba chân bốn cẳng đánh bài chuồn.

Hiện giờ bức thư giới thiệu vẫn nằm thù lù trên bao hành lý trong lều của Lý Thanh Vân, thành thử cậu chàng không dám ở lại, sợ sự tình bại lộ thì đến phải mềm xương với Quan Hạ Băng.

Lý Huyền Thiên đã dẫn Vũ Văn Hiên đi tra khảo, trận đấu tướng của tam doanh luận võ cũng chẳng có cách nào để tiến hành nữa. Quan Hạ Băng và Hoàng Kim Thần bèn để cho binh sĩ ai về chỗ nấy, còn mấy vị cao tầng thì tranh thủ dịp này chạy đến thỉnh giáo Nguyễn Đông Thanh.

Chuyện này khiến Bích Mặc tiên sinh của chúng ta cơ hồ không thở nổi, nói đến độ cơ hàm đau nhức, cuối cùng chỉ còn cách cáo bệnh trốn trong lều không tiếp khách.

Thế nhưng, có đánh chết Nguyễn Đông Thanh cũng không ngờ là chính Lý Thanh Vân lại dẫn Quan Hạ Băng đến bái phỏng mình hết lần này đến lần khác, khiến y không từ chối được. Điều này không khỏi khiến Bích Mặc tiên sinh của chúng ta ngờ rằng thằng đồ đệ nhà mình trọng sắc khinh thầy, bán ông sư phụ nhà nó để tán gái. Bất đắc dĩ, Lý Thanh Vân đành khai thật quan hệ chị em cùng cha khác mẹ của mình với Quan Hạ Băng ra để bảo toàn thanh danh.

Đương nhiên, nguyên nhân thực sự khiến cậu chàng không thể từ chối yêu cầu của Ngân Lang đã bị cậu chàng giấu nhẹm.

Lại nghe trong quân có tin đồn rằng Vũ Văn Hiên bị Võ Hoàng bắt đi nửa ngày trời thì được ném trả về Du Long doanh. Tuy là giữ được một cái mạng, song chức phó tướng thì không giữ được nữa, Dù sao, tuy nói Du Long doanh là vòi bạch tuộc của Đồng châu chủ, thế nhưng Võ Hoàng là binh mã đại nguyên soái, một khi hạ lệnh, quân ngũ Đại Việt có ai dám không nghe?

Lần này Du Long doanh có người của Sát Thần Điện trà trộn vào, cho dù không tìm được chứng cớ Vũ Văn Hiên có liên quan trực tiếp, song một câu “làm việc tắc trách” của Võ Hoàng cũng đã đủ khiến hắn từ chỗ cao vạn trượng rơi thẳng xuống đất, trừ phi lập được chiến công kinh thiên động địa trong đại chiến sắp tới, bằng không từ giờ đến hết đời cũng đừng mơ mà tiến thân được trong quân.

Phía khác, thành Bách Xuyên – chủ thành của châu Kim Quy – cũng xuất huyết một trận đáng kể. Chẳng những năm phần lương thảo, khí giới trong kho bị xung công, số lượng tư binh của Đồng Quang Vinh cũng bị chém mất một nửa. Vận Lương quan Hạ Hầu Duyệt đáng nhẽ phải về Hải Nha nội trong ba ngày cũng vì chuyện này mà phải chuyển hướng, chạy đến Bách Xuyên áp vật tư về, bôn ba phải đến nửa tháng bên ngoài.

Cứ như Quan Hạ Băng phân tích, thì lần này cho dù Lý Thanh Vân có mệnh hệ gì hay không thì người được lợi nhất vẫn là binh bộ, là Lý gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play