Lý Thanh Vân đã đến trước mặt Nguyễn Đăng Thành.
Cậu chàng vốn cũng không cao lắm, tạng người rắn rỏi nhưng không mấy vạm vỡ, bây giờ đứng chỉ đến ngang ngực Đao Ba, thoạt nhìn cũng có mấy phần hài hước.
Nguyễn Đăng Thành vẫn mang cái vẻ mặt khinh khỉnh coi thường, cúi đầu nhìn xuống một cái, nhăn nhở:
“Sao? Hận tao không? Ghét tao không? Muốn giết tao lắm phải không? Thế nhưng mà đáng tiếc quá, mày lại không có thực lực này.”
“Hận? Ghét? Hà cớ gì phải lãng phí cảm xúc với người chết?”
Lý Thanh Vân bình thản đáp, một chưởng đã nâng lên, đánh về phía Nguyễn Đăng Thành. Tên Đao Ba được thế cười gằn, gầm lên một tiếng, hai tay dồn xuống vỗ một chưởng nhằm ngay đỉnh đầu cậu chàng. Vừa ra tay, y vừa cười vang:
“A? Thế thì ông đây cũng không khách khí nữa.”
Trong suy nghĩ của Nguyễn Đăng Thành, thực lực thực sự của hắn là ngũ cảnh, thân phận đặc thù, công pháp thần thông cơ hồ vì giết chóc mà sinh. Dùng một đòn toàn lực đánh vào một phàm nhân, thử hỏi thiếu niên vóc người bình bình kia há lại có thể chống đỡ?
Nào ngờ, song chưởng vỗ xuống chưa được bao lâu thì đã bị một luồng sức mạnh vô hình đánh bật ngược ra sau, hai bàn tay tê bại tưởng như đánh vào bức tường sắt. Nguyễn Đăng Thành hoảng hồn, song cậy trên người mặc chiến giáp, nên cũng không sợ hãi gì, ngang nhiên ưỡn ngực muốn chịu cứng một chưởng của Lý Thanh Vân.
Vốn là, với tính toán của hắn, đối thủ đang trong lúc phẫn nộ xuất chưởng, đương nhiên ra tay sẽ không lưu lại dư lực, đánh một đòn là mười phần sức mạnh. Nguyễn Đăng Thành hắn chỉ cần chịu một chưởng này, lúc đó lực cũ đã hết, lực mới chưa sinh, Lý Thanh Vân sẽ rơi vào trạng thái thoát lực, chẳng khác nào cá nằm trên thớt.
Cái loại đấu pháp giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm này, đừng nói là cậu ấm cô chiêu, chỉ cần là người luyện võ tu hành bình thường sẽ không dùng đến. Dù sao, lấy thân chịu đòn xong, lại mặc kệ thương thế phản kích, không nằm đo đất thì thực lực cũng tổn hại tám chín phần. Người hành tẩu giang hồ ai mà không có vài ba tên kẻ thù, bị thương nặng như thế cũng chẳng khác nào tìm chết.
Cũng chỉ có những kẻ biết chắc sau lưng có chỗ dựa như Nguyễn Đăng Thành mới dám làm liều như thế.
Thế nhưng... hắn tính sai...
Một chưởng của Lý Thanh Vân giáng tới, kình lực bạo phát như sóng triều. Nguyễn Đăng Thành chỉ kịp thấy chiến giáp trước ngực lõm vào, mảnh sắt vỡ ra thi nhau đâm vào lồng ngực. Bên tai hắn vang lên tiếng xương gãy răng rắc, tiếng lồng ngực hắn sập xuống lõm vào đến một gang tay, lục phũ ngũ tạng thi nhau bị chấn bạo.
Trước khi bắt đầu đọc Ỷ Thiên Đồ Long Ký, Lý Thanh Vân đã bắt đầu thử nghiệm sử dụng, pha trộn nhiều võ công vào nhau. Thế nhưng mãi cho đến khi đọc quyển thứ ba của Xạ Điêu Tam Khúc, thấy cảnh Trương Vô Kỵ hợp nhất ba thần công làm một, cậu chàng mới giật mình, trước mặt tưởng như mở ra chân trời mới. Bắt đầu theo đó mà luyện tập, chẳng mấy đã trở nên lô hỏa thuần thanh,
Một chiêu này của Lý Thanh Vân sử dụng phát chưởng Phật Quang Phổ Chiếu của Diệt Tuyệt Sư Thái, phương pháp ám kình của Thất Thương Quyền, cộng thêm chưởng kình phát bảy lưu ba của Giáng Long Thập Bát chưởng.
Phải biết chiêu Phật Quang Phổ Chiếu vốn xuất phát từ Cửu Dương Công, là một môn tuyệt sát không chút biến hóa, cũng không thể tránh né đón đỡ. Vô luận là bị đánh trúng vào bụng, vào vai, vào tay hay vào đầu thì đều chỉ có một kết cuộc là chết mà thôi. Nếu không phải Trương Vô Kỵ có Cửu Dương Thần Công là cội nguồn của Phật Quang Phổ Chiếu hộ thể thì đã bị ba chưởng của Diệt Tuyệt đánh chết rồi.
Đao Ba phun ra một ngụm máu dài đến một xích, sau đó bay vọt ra sau, ngã lăn lóc trên Chẩm Đao Đài.
Trên khán đài, Vũ Văn Hiên thấy Lý Thanh Vân chỉ dùng một đòn mà đánh xuyên qua hộ giáp, đánh người của mình không đứng dậy nổi thì trong lòng cũng dậy sóng. Hắn nhìn quanh một lượt, lúc này mới phát hiện hôm nay chủ quan, không dẫn quân y theo. Hết cách, Vũ Văn Hiên mới nghiến răng, nói:
“Trương tướng quân... mau... cứu người!”
“Không cần phí sức. Ở đây không ai cứu được mạng của hắn đâu.”
Lý Thanh Vân lườm lên khán đài phía tây một cái, đoạn ra hiệu cho Thẩm Tư Quân ném thanh kiếm trong bọc hành lý xuống cho mình, kế nói:
“Các vị Du Long doanh, nếu muốn trả thù cho hắn thì cứ việc đến, xem các người có bản lĩnh này hay không. Nhược bằng muốn tỉ võ luận bàn thì phải nói rõ trước, tránh đến lúc đao kiếm không có mắt lại thiệt thân.”
“Tiểu tử chớ có ngông cuồng!”
Những người còn lại của Du Long doanh tuy bình thường không qua lại với kẻ có danh tiếng tồi tệ như Đao Ba Nguyễn Đăng Thành, song hành động của Lý Thanh Vân chẳng khác nào khiêu khích tôn nghiêm của bọn hắn, chà đạp lên sự kiêu ngạo thân phận tinh binh Tĩnh Hải quân cho bọn hắn.
Há có thể không nổi giận?
Lúc này, một trong hai người mặc áo chùm đầu, đeo mặt nạ cúi xuống, rỉ tai, nói gì đó với Hoàng Kim Thần. Thế là, vị thành chủ này mới hắng giọng, nói:
“Các vị, Hải Thú lúc nào cũng có thể đánh lên bờ, mỗi một người ở đây sau này đều có thể là một phần sức mạnh trên chiến trường. Lấy đại cục làm trọng, đừng thương tổn nhân mạng.”
Nghe lời nói y cứng cáp, hữu lực, khác hẳn với thái độ ban nãy, mấy người Quan, Thẩm, Trương, Vũ lại càng tò mò về thân phận của hai kẻ thần bí kia hơn.
oOo
Hoàng Kim Thần đích thân ra mặt, Thẩm Tư Quân và Vũ Văn Hiên cũng không thể không nể mặt vị thành chủ này ba phần, thành thử các trận đấu về sau cũng không đến nỗi trở thành sinh tử đấu. Song tuy chỉ là luận bàn thi thố tài năng, chiết chiêu phá thức, điểm đến là dừng thì những gì xảy ra trên Chẩm Đao Đài lúc này cũng không hề kém phần đặc sắc.
Quả thực là vô cùng độc đáo, có thể khiến cho người của hai doanh Ngoan Thạch, Ti Đằng suốt đời khó quên.
Binh sĩ Du Long doanh xưa nay vẫn nổi danh vì sự tinh nhuệ thiện chiến hiện tại đang bị một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi, không có tu vi, làm cái việc văn nghệ quan kể chuyện mua vui cho binh sĩ hành cho lên bờ xuống ruộng.
Lý Thanh Vân đối đầu với binh sĩ Du Long doanh, tùy thuộc vào “thái độ” của đối phương mà có biện pháp đối địch. Với những người không cậy thế khinh người, tôn trọng đối thủ, cậu chàng sẽ cố tình đánh đến hai mươi ba mươi chiêu rồi mới đả bại.
Còn với những tên không biết điều, lúc thì cậu chàng dùng khinh công của Vi Nhất Tiếu pha với thân pháp Cổ Mộ vờn đối phương kiệt sức, khi thì sử dụng nhu kình Thái Cực quyền, Càn Khôn Đại Na di và Tả Hữu Hỗ Bác để xoay kẻ địch như xoay con dế, quả thực là muôn màu muôn vẻ. Thậm chí, có kẻ mồm miệng quá dơ bẩn, cậu chàng bèn lấy Sư Tử Hống và tiếng hú của Dương Quá ra gầm cho y bất tỉnh nhân sự. Ngoại trừ tên nào thua cũng rất biệt khuất, rất bất lực, đến độ phải nghi ngờ nhân sinh ra thì chẳng ai giống ai.
Hơn nữa, xuyên suốt cả chín trận đánh, cậu chàng đều không dùng đến kiếm. Thanh kiếm vẫn nằm im lìm trong vỏ, dắt bên hông thiếu niên.
Sĩ tốt quan chiến mới đầu còn hò reo, cổ vũ, về sau thấy Lý Thanh Vân có nhiều chiêu thức thần thông như thế thì chỉ biết chết lặng, ngẩn người ra mà thôi.
Bấy giờ, trên Chẩm Đao Đài...