“Mời rượu!”
Lê Khuynh Thành đoán còn phải một hai khắc nữa Long U mới đưa món ăn thứ hai lên, bèn vung tay một cái, để cung nữ dọn rượu lên thiết đãi ba người Chiến Vương. Chỉ thấy trong rừng bỗng chốc có mười mấy thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện, phóng những dải lụa ra cuốn lấy cột đình. Lại thấy có hai người gương mặt như trăng rằm, tóc dài như suối, váy áo thướt tha, chân đeo lục lạc đạp lên lụa, tay nâng từng hũ rượu lớn nhẹ nhàng cất bước đi về phía Tao Đàn đình. Các nàng không sử dụng khinh thân thuật, không bắn mình bay đi như chim, cũng không lả lướt phiêu hốt, mà đi bộ chẳng khác nào người bình thường bước trên cầu độc mộc.
Rất chậm.
Từng bước, từng bước.
Khác biệt lớn nhất, ấy là người thường bước lên gỗ, các nàng thì đặt chân lên những dải lụa mỏng dính, tựa như có thể nhìn xuyên thấu được. Trên tay nâng hũ rượu dễ đến bảy tám cân, không hề đậy nắp, đổ đầy đến miệng, thế nhưng lại không hề chòng chành, chẳng sánh một giọt nào ra ngoài. Hương rượu thơm lừng theo từng bước chân lãng đãng tỏa ra, hòa trong ánh trăng.
Mỹ nhân, ánh trăng, hương rượu, khung cảnh tựa hồ chỉ xuất hiện trên chốn nguyệt cung thiên khuyết, khiến người ta chưa uống mà đã say.
“Hay! Hay!”
Nghiêm Quảng vỗ tay bôm bốp, nở nụ cười khả ố mười phần. Nếu Nguyễn Đông Thanh ở đây, nhìn vào biểu cảm đê tiện cùng hàng nước miếng đang chảy như thác của hắn lúc này, chắc hẳn sẽ lập tức nghĩ đến Trư Bát Giới bản 1996 của TVB.
Lê Khuynh Thành nói:
“Bản vương biết người Tề thích rượu mạnh, đáng tiếc Đại Việt ta và quý quốc cách núi ngăn sông, phong tục cũng khác, tửu đạo cũng có mấy phần khác biệt. Vẫn mong vương gia thông cảm bỏ qua cho.”
“Nơi đây chẳng phải có một thế lực Nhất Phẩm sao? Truyền tống trận hẳn là vẫn hoạt động.”
Nghiêm Quảng bĩu môi, xem chừng trước khi đến Quan Lâm y cũng đã được thưởng thức cái thứ rượu Đại Việt này rồi, chẳng qua là không rõ uống của ai mà thôi.
Long Tuyền hắng giọng một cái, nhắc:
“Vương gia, ăn nói cẩn trọng. Dù sao hiện giờ chúng ta cũng là khách.”
Lê Khuynh Thành cười khổ, lắc đầu:
“Không dám giấu gì vương gia, hiện tại Hải Thú rục rịch lên bờ, cô muốn ngồi vững ở cái vị trí thái tử này thì cũng không thể tùy tiện phung phí tiền bạc được, nếu không chư vị đại thần lên tiếng vạch tội thì cũng phiền phức.”
“Đường đường là đông cung thái tử, chẳng nhẽ còn phải xem sắc mặt của người khác?”
“Quả thực là không được tiêu sái như vương gia.”
Hai bên lại nói chuyện khách sáo qua lại một hồi, thì đã nghe Long U từ trong Lệ Chi Tiểu Uyển bay vọt ra, trên tay lần nữa nâng một bàn thức ăn được đậy vung kín mít, cho dù là một chút mùi hương cũng không tiết ra được.
Chỉ thấy cái vung che chắn bằng kim loại lúc này đóng lên một lớp sương mỏng, hiển nhiên là Long U sử dụng thần thông giữ lạnh món ăn đang cất giấu bên trong. Có món Huyết Điền Lãnh Kính Hồ ban nãy, ba người Nghiêm, Long, Quách đều thấy tò mò không biết lần này Trương Mặc Sênh lại dọn thứ gì lên thiết đãi bọn họ.
Long U chạy đến Tao Đàn đình, nhìn dọc ngó ngang một phen, xem chừng cũng vì cái tên Trương Mặc Sênh đặt cho món ăn này mà chột dạ. Cô bé cụp mắt, lắp bắp:
“Món này... cái tên món này có hơi... xúc phạm.”
“Vậy thì đừng nói.”
Lê Khuynh Thành lắc đầu, dường như cũng hết sức bó chiếu với vị “Tiểu Thực Thần” này.
Long U nghe thế, dẩu môi, hai mắt ầng ậng nước, mếu máo nói:
“Thế nhưng... tứ sư huynh dặn bắt buộc phải báo tên món ăn, nếu không thà vứt xuống ao cũng quyết không để ai động một miếng.”
Long Tuyền cười lạnh, nói:
“Thái tử điện hạ, nếu thiếu trang chủ đã nhất mực muốn chúng ta nghe tên món ăn thì cứ để tiểu công chúa nói.”
“Chư vị đến bản quốc, thế mà lại gặp phải chuyện này, ấy là do cô chưa tận chức trách của chủ nhà, xin được lượng thứ.”
Lê Khuynh Thành đương nhiên là biết Long Tuyền đang tính toán lợi dụng Trương Mặc Sênh để chia rẽ Nguyễn Đông Thanh và Đại Việt, trong lòng bèn cười nhạt. Mưu kế trên chiến trường há lại có thể đánh đồng với chiêu trò chính trị? Long Tuyền nếu là nghĩ vậy, xem chừng vẫn là quá ngây thơ.
Nàng ta ngoài mặt chỉ thở dài một tiếng, đoạn cúi đầu tạ lỗi.
Long Tuyền không còn cách nào khác, đành phải xua tay:
“Điện hạ quá lời, đại lễ này chúng ta sao dám nhận?”
Quách Bình Minh thấy phó tướng nhà mình bị thái tử Đại Việt đánh cho thua tan tác, vội vàng nói xen vào đỡ lời:
“Tiểu công chúa, vẫn nên nhanh chóng dọn món lên thôi. Để thêm lát nữa chỉ e vương gia nhà ta đói không chịu được mất.”
“Đúng! Đúng thế! Ha ha. Quách tướng quân quả nhiên là tri âm tri kỷ, hiểu được lòng bản vương!”
Nghiêm Quảng cười gật đầu.
Long U nuốt nước bọt, nói:
“Món này... gọi là Vân Nguyên Nhân Tràng.”
Yên tĩnh...
Yên tĩnh đến đáng sợ.
Sau khi Long U nói tên món ăn, Lê Khuynh Thành vội vàng phản ứng lại, lập tức truyền âm ra hiệu cho nhạc công ngừng khảy đàn tấu nhạc. Không khí Tao Đàn đình thoắt cái trở nên yên ắng như tờ, phảng phất có thể nghe được cả âm thanh của sợi tóc rơi xuống.
“Khinh người quá đáng!!!”
Long Tuyền gầm lên một tiếng, hai mắt như phun ra lửa.