Lãnh Kính Hồ là một hồ nước của Đại Thục, nằm gần một ngọn núi nhỏ tên là Táng Hoa Sơn.
Mỹ nhân ném kính, nhìn thấu tình đời nóng lạnh.
Quân tử chôn hoa, mai táng một kiếp phù trầm.
Lãnh Kính Hồ và Táng Hoa Sơn ở đất Thục, phía sau còn có một câu chuyện bi tình sầu não, song phải để dịp khác mới kể.
Hiện tại, thế nhân thường gọi nơi đây là Vọng Thiên sơn.
Bởi lẽ, sau khi Vọng Thiên cung tan rã, tổ địa cũng bị cầm đi gán nợ, tàn dư chỉ có cách tìm một ngọn núi không mấy bắt mắt đặt chân. Từ đó, Vọng Thiên lâu được xây dựng trên một ngọn núi chó ăn đá gà ăn sỏi, chân khí thưa thớt mười phần: Táng Hoa Sơn.
Tương truyền...
Năm xưa Nghiêm Hàn biết chuyện số mạng La Hầu Thất Sát của đời mình từ gia tộc, bèn đồ sát toàn bộ đồng trang đồng lứa trong họ, lại tính thêm hàng trưởng bối trong nhà muốn ngăn cản y, cộng lại cũng đến tám trăm người.
Y chất tám trăm thi thể lên xe, để Huyền Giáp Vệ kéo đến chân núi Táng Hoa.
Nghiêm Hàn lên Vọng Thiên lâu, không cần hỏi cũng biết hắn muốn hỏi điều gì.
Hắn có thể quân lâm thiên hạ, thành tựu thiên cổ bá nghiệp hay không?
Cũng đồng nghĩa, trong họ Nghiêm còn có cá lọt lưới hay không?
Hiển nhiên, câu trả lời của Vọng Thiên lâu đã khiến Nghiêm Hàn bất mãn.
Hôm đó... máu chảy thành sông, toàn bộ thành trấn chung quanh Táng Hoa Sơn đều bị Huyền Giáp Vệ đồ sát. Thi thể dân Thục cộng thêm xác chết của trưởng bối, đồng lứa họ Nghiêm cộng lại là năm ngàn mạng người, đều bị đổ vào hồ Lãnh Kính.
Cả cái hồ nhuộm đầy máu tươi, sinh ra hai con quỷ vương, khiến nước ứ đọng không tài nào chảy ra Ngân Hà. Cuối cùng vẫn phải nhờ đến đại sư của chùa Long Hoa đến siêu độ, mới khiến hồ nước trở lại bình thường.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là tin đồn dân gian. Trong đó có bao nhiêu phần là thực, bao nhiêu phần là hư, cũng chỉ có cao tầng của các nước biết với nhau.
Song, có câu: “Không có lửa làm sao có khói?”
Dân gian vẫn nói vì chuyện của Lãnh Kính Hồ mà Vạn Nhân Đồ Quan Vân Phi lão nhan động nộ, vốn đã cáo lão hưu trí lại lần nữa lên ngựa ra trận, chính thế nên mới gây ra cái chết đáng tiếc của lão tướng quân.
Lại có người bảo Nghiêm Hàn nắm trong tay Huyền Giáp Vệ, lại khai sáng binh đạo, sau cái chết của Quan Vân Phi thì càng thế như chẻ tre, một mình đủ sức quét ngang liên quân bốn nước Sở, Thục, Hàn, Hoàng.
Người như thế, vì cớ gì chịu đứng dưới kẻ khác, làm thần tử của Hải Đại Quý?
Còn không phải vì Nghiêm Hàn muốn dối trời qua biển, lấy cái tư thái dưới một người trên vạn người hoàn thành bá nghiệp thiên thu hay sao?
Đáng tiếc...
Hắn thất bại.
Phân tích như vậy, kể ra thì cũng có mấy phần đạo lý, thành thử qua miệng của cánh kể chuyện kiếm ăn mà tin đồn này nhanh chóng lan ra cả sáu nước.
Hiện tại, phản ứng của Quách Bình Minh và Long Tuyền lại càng chứng tỏ chuyện này quả thực cũng có mấy phần sự thật trong đó.
Đương nhiên, lịch sử sáu nước hợp tan phân rã, chiến tranh liên miên, văn hóa cũng chuộng kẻ võ dũng, chiến công dựa vào đếm đầu người. Nếu là bất cứ một ai khác vào bếp, chắc hẳn hiện giờ hai người Quách, Long đã khen lấy khen để, cho là món này được làm ra để kỷ niệm chiến công của Sát Thần Nghiêm Hàn.
Thế nhưng... hết lần này đến lần khác, người vào bếp nấu ăn lại là Trương Mặc Sênh.
Thái độ của Tiểu Thực Thần với Nghiêm Hàn ra sao, chắc hẳn không cần nhắc lại nữa. Thành thử, cái món gọi là Huyết Điền Lãnh Kính Hồ này...
Quả thực là chói tai.
Giống như đang trào phúng mỉa mai.
Thế nhưng, Trương Mặc Sênh dù sao cũng tính là người nước Tề... bọn hắn dẫu có muốn lấy quan hệ Tề - Việt ra để làm căng thì cũng không được, chỉ có thể hậm hặc ngậm bồ hòn làm ngọt.
Lê Khuynh Thành thở dài, chắp tay:
“Tiểu Thực Thần lần này thực sự là quá đáng. Cô thay mặt y cúi đầu xin lỗi chư vị. Chỉ là... các vị cũng biết thân phận của thiếu trang chủ đặc thù, không nghe tuyên, không tiếp chỉ, cô muốn trách phạt y cũng...”
“Điện hạ có lòng.”
Quách Bình Minh cười khẩy. Theo y thấy, hai người Trương, Lê đã sớm cấu kết với nhau.
Long Tuyền thì bình tĩnh hơn, gã gật đầu một cái, đoạn nói:
“Có lê dân như vậy là do Đại Tề vô phúc.”
Nói đến đây, thì đã thấy vị Chiến Vương Nghiêm Quảng kia cầm thìa học theo Long U xúc một miếng “canh máu” đỏ lòm lên, bỏ vào miệng, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ hưởng thụ. Hai người Long, Quách thấy miếng máu kia tụ mà không tan, lại núng na núng nính như mỡ đông, không khỏi giật mình.
Trên đời còn có loại thủ pháp nấu ăn này?
Bích Mặc tiên sinh?
Nhất thời, cả tướng quân quân Tả Dực và Trư Vương đồng thời nghĩ đến một người. Tuổi khoảng ba mươi, tóc búi lại trên đầu, mặc quan phục, dáng vẻ lóng ngóng dễ gần.
Lê Khuynh Thành nói:
“Đành là vậy, song món ăn do đích thân Tiểu Thực Thần động thủ cũng là mỹ vị ở đời, bỏ đi thì thật là đáng tiếc. Thôi thì hai vị coi như nể mặt cô, ăn một miếng giảng hòa.”
“Chuyện này...”
Quách Bình Minh nhíu mày.
Thú thật, kể cả khi món ăn này mang một cái tên khác đi nữa, thì vẻ bề ngoài kinh dị hãi hùng của nó cũng khiến y vừa thấy đã rợn người, chẳng thể nào nuốt nổi.
Lê Khuynh Thành nhíu mày, nói:
“Hai vị không chịu ăn chứng tỏ là vẫn để chuyện ban nãy trong lòng. Hay Long tướng quân cho rằng cô động tay động chân vào món ăn?”
“Không dám. Vậy... tại hạ xin cảm tạ ân huệ của điện hạ.”