Trương Mặc Sênh đang còn xoắn xuýt chuyện mình có thể bị người ta lừa vào tròng, đang tìm cách giải thích với Lê Tam Thành thì Long U đã bước lên một bước.

Lúc này đôi mắt cô bé từ từ sáng lên, tròng mắt chuyển dần sang màu đen thẫm, trong con ngươi lúc này vô vàn điểm sáng hiện lên, tựa như một bầu trời sao.

Tàn hồn của Trương Thất giống như có cảm ứng, vội vàng trốn vào chỗ sâu trong thức hải của Trương Mặc Sênh, song dường như đã chậm một bước.

Chỉ nghe Long U cười khanh khách, nói:

“Không ngờ Tiểu Thực Thần lại là người một xác hai hồn, quả thực là hiếm thấy. Không biết vị cường giả kia náu mình trong thức hải của thiếu trang chủ là để dẫn đạo tu hành hay chờ thời cơ đoạt xá? Nếu chuyện này để lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến thiên hạ chấn động, tuyệt không thua gì chuyện thái tử Đại Việt là thân nữ nhi. Trương thiếu trang chủ thấy tiểu nữ nói có đúng hay không?”

Lời nói của Long U khiến gương mặt của Tiểu Thực Thần thoắt cái đổi màu mấy lần, khi tái khi đỏ, quả thực nếu ai không biết chắc còn tưởng Trương Mặc Sênh là tắc kè hoa thành tinh.

Cậu chàng nhìn Long U, trầm giọng:

“Tiểu công chúa, cô nói thử xem thằng Sênh này có chịu được hậu quả của việc giết tiểu công chúa Long tộc hay không?”

Hàm ý đe dọa rất rõ ràng.

Long tộc có dám ra tay với đệ tử của Bích Mặc tiên sinh hay không thì Trương Mặc Sênh không rõ, song cậu chàng dám ra tay với tiểu công chúa của Long tộc.

Dù sao...

Ở Huyền Hoàng giới, cái chuyện đoạt xá trùng sinh vốn là hành vi bị thiên hạ phỉ nhổ, dè bỉu, một khi lộ ra ngoài ắt thành công địch của thiên hạ. Nếu buộc phải so sánh một cách dễ hiểu, thì cường giả đời trước cướp xác sống dậy trong văn hóa của Huyền Hoàng giới chẳng khác nào tội phạm “ấm dâu” thời hiện đại cả.

Thành thử, người có hai linh hồn trong cùng thể xác ở Huyền Hoàng giới quả thực chẳng khác nào chó chạy ngoài đường.

Thậm chí, trên đời còn có một thế lực chuyên trị tìm những người một xác hai hồn này, dương cao lá cờ trừ gian vệ đạo, tiêu diệt những kẻ “đáng chết mà không chịu chết”.

Long U nghe câu đe dọa của Trương Mặc Sênh thì cười khanh khách, nói:

“Vậy thì bản công chúa cũng muốn thử xem Trương thiếu trang chủ định giết ta diệt khẩu thế nào!”

Cô nàng vừa dứt lời, thì hai ngón tay đã điểm ra, mặt nước hồ sau lưng vốn đang phẳng lặng bỗng chốc sôi bùng bục lên, đoạn ngưng kết thành những cây dùi nhọn to bằng cái cột nhà, liên tiếp đâm về phía Trương Mặc Sênh. Thế công nhanh như chớp giật, mạnh như vũ bão, Lê Tam Thành đứng bên cạnh xem thôi cũng phải rợn tóc gáy, vội nói:

“Chớ lấy mạng người ta!”

Trương Mặc Sênh vội vàng nâng chảo, tay còn lại cầm cái nồi gang múa tít mù, ngăn chặn thế đánh của dòng nước. Chỉ nghe “bành” một tiếng đinh tai nhức óc, cậu chàng đã bị đòn thế của Long U đánh cho liên tiếp lui lại mười mấy bước, đáy chảo cũng lõm vào gần một gang tay, bóp méo biến dạng.

“Lão tổ, đối phương sao lại mạnh như thế?”

Trương Mặc Sênh cảm nhận được tu vi của Long U không quá cao, chỉ đạt tới Đệ Tứ Cảnh.

Thế nhưng, chiến lực của tiểu công chúa long tộc lại cao đến quá đáng, cơ hồ không hề thua kém người đã đạp vào Vụ Hải.

Trương Thất cơ hồ bị thằng cháu trời đánh chọc giận, quát:

“Thằng ngố này! Con bé nó là Long tộc. Muốn sống thì mau lấy bản lĩnh chân chính ra. Nó mà dùng đến thần thông bản mệnh của Long Tộc là mày bốc c** ăn vã đấy con ạ!”

Long U chắp tay sau lưng, cười:

“Trương thiếu trang chủ, có cần bản công chúa cho cậu thêm thời gian thỉnh giáo tàn hồn trong người không?”

Trương Mặc Sênh hít sâu một hơi, nói:

“Không cần. Đánh đi!”

Vừa nói dứt câu, tiểu thực thần đã vỗ túi chứa đồ một cái, lấy ra một bộ ba con dao làm bếp. Thanh thứ nhất lưỡi to, bản dày, là loại dao đồ tể dùng để chặt xương. Thanh thứ hai dài quá bình thường, phần lưỡi lại được làm lởm chởm như lưỡi cưa. Cho dù hai người Long U và Lê Tam Thành địa vị cao, thân phận hiển hách, có cơ hội tiếp xúc với đủ thứ kỳ trân dị bảo trên đời song chưa thấy bao giờ, lại càng không rõ công dụng là gì. Con dao thứ ba lại càng quái dị, thậm chí hai người Long, Lê cũng không biết có thể gọi nó là dao được hay không. Chỉ thấy dao này lưỡi như cầu vồng, hai đầu đều có tay cầm bằng gỗ, quả thực là kỳ lạ.

Ba con dao rời khỏi túi chứa đồ, nước thép phản chiếu ánh trăng sắc lẻm tưởng như có thể cắt được cả giấy. Lưỡi dao lừ lừ tỏa ra hàn khí, khiến không khí chung quanh cũng dần dần đông kết nên một lớp sương mờ. Trương Mặc Sênh bấy giờ chắp tay sau lưng, mắt sáng như sao, đôi mày kiếm dựng lên nghiêm nghị, cái vẻ ngả ngớn trẻ con ban nãy đã bay biến sạch. Hai ngón tay trỏ và ngón giữa của cậu chàng chắp lại, chỉ về phía trước, quát:

“Đi!”

Lập tức, ba con dao quái lạ như được độ cho một hơi tiên khí, ngóc đầu dậy chẳng khác nào rắn độc tỉnh giấc, lao vun vút về phía Long U. Thuật cách không ngự kiếm này cũng chẳng phải hiếm lạ gì, chỉ tính riêng võ đạo thì nhắm mắt quơ đại trong số các môn phái tầm trung cũng được một mớ có thuật ngự khí.

Thế nhưng...

Thủ thuật của Trương Mặc Sênh lại khác.

Người bình thường lợi dụng chân khí làm vật dẫn, sử dụng thần hồn khống chế binh khí phi hành, giao thủ, thường được gọi là thuật Ngự Kiếm. Tuy binh khí giá ngự không nhất thiết phải là kiếm, song người đời gọi quen miệng, cũng chẳng sửa nữa.

Còn Tiểu Thực Thần lại không dùng đến chân khí.

Tiểu công chúa của long tộc khẽ cau mày, đoạn vung tay, dâng nước hồ tạo thành một màn chắn trước mặt. Đối với Thủy Thuẫn Thuật của mình, Long U rất mực tự tin. Cô bé đã từng sử dụng chiêu này nhẹ nhàng đón đỡ thế công của một thiên kiêu ngũ cảnh, mặc kệ cho đối phương giở hết thủ đoạn tấn công nửa canh giờ đến kiệt sức cũng không làm gì được.

Trương Mặc Sênh trước là tu vi còn thấp, sau nữa là trù đạo cũng không thiên về sát phạt chiến đấu, thành thử Long U càng không cho rằng Thủy Thuẫn Thuật của mình có thể bị đối phương đâm thủng.

Chẳng ngờ...

Ba con dao vừa chạm vào làn nước, hàn khí trên thân dao lập tức tràn ra, đối kháng lại lực cản. Nháy mắt, thủy thuẫn của Long U đã bị đông cứng lại thành băng, đoạn bị ba con dao đánh cho bể tan tành.

Thế công chưa dứt, ba con dao quái lạ lại lần nữa lao tới, duệ khí bức người, hàn khí bốc lên ngùn ngụt,.

Dưới trăng, ánh đao lấp loáng.

Long U nhíu mày, nói:

“Xem ra bản công chúa đã xem thường ba con dao của Trương thiếu trang chủ rồi!”

Miệng nói, hai chân cô bé đã điểm lên mặt hồ, nhẹ nhàng lui về phía sau. Ba con dao dưới sự khống chế của Trương Mặc Sênh đuổi sát theo như bóng với hình, hàn khí tỏa ra khiến mặt hồ dưới chân Long U nhanh chóng đông cứng lại thành một hồ băng.

Trương Mặc Sênh biết lần này mình chiếm lợi binh khí, thầm nghĩ:

“May mà trước khi đi mình vòi được Huyền Thanh nương nương ba con dao này, bằng không chắc là toi mạng rồi.”

Trong thời gian ba người Lý, Tạ, Đỗ đi Thương Lan kiếm vực, Trương Mặc Sênh có ở Lão Thụ cổ viện một thời gian. Ở đây, cậu chàng cũng được Hồng Vân tiên tử ném cho vài quyển sách về nấu nướng, làm bếp.

Về sau, Trương Tiểu Thực Thần vì tu vi non kém, không thể sử dụng chân khí cấp đông đồ ăn như người đã vào Vụ Hải như Hồng Đô, nên bèn sang hồ nước vô danh nhờ vả Huyền Thanh nương nương giúp đỡ. Thế là, Huyền Thanh nương nương bèn dựa theo bản vẽ Trương Mặc Sênh đưa cho, lấy huyền băng ngàn năm làm lõi, bách luyện hàn thiết làm thân, chế tạo ra ba con dao này, gọi chung là Hàn Sơn Tam Đao.

Ba thanh đao dưới sự khống chế của cậu chàng bay múa trên không trung vùn vụt, hết liệng ngang lại xoay dọc, linh hoạt đến đáng sợ. Mặc cho Long U có thân pháp tựa như quỷ mị, ba con dao vẫn bám sát theo sau, thậm chí có thể phân ra đánh chặn, mai phục, hợp kích, biến hóa ảo diệu vô cùng.

Lê Tam Thành đứng một bên quan sát, bấy giờ bỗng nhiên giật mình nhìn về phía Trương Mặc Sênh, nói:

“Đây chẳng nhẽ là Nghênh Phong Bách Đao Trảm của Thiên Thủ Trù Thần? Tàn hồn trong người Trương thiếu trang chủ chính là Trù Tổ Trương Thất?”

Long U vốn còn đang né đao chật vật, bỗng nhiên dừng khựng lại giữa không trung, trên gương mặt nhàn nhã mười phần, nhìn xuống hỏi:

“Quả thực là thần công của Trương Thất sao??? Khuynh Thành tỉ tỉ, chớ có lừa muội đấy!”

Trương Mặc Sênh thấy đối phương đoán được thân phận của tàn hồn trong người, lúc này lòng như có lửa đốt, đang muốn tiếp tục ngự đao chém đối thủ thì đã cảm thấy có một bàn tay gầy guộc chai sạn vỗ lên vai mình.

Sau đó, âm thanh khàn khàn thân quen cất lên:

“Thôi bỏ đi. Thằng nhóc con nhà con có chém đến mai thì cũng chỉ tổ khiến ba hồn kiệt quệ, bảy vía lụi tàn, thành thằng ngớ ngẩn mà thôi. Đừng mơ mà động được đến chéo áo của người ta.”

Cậu chàng ngoái đầu, thì phát hiện tàn hồn của Trương Thất đã hiện lên ngay bên cạnh.

Trương Mặc Sênh dù sao cũng là thiếu niên háo thắng, nghe ông tổ nhà mình đánh giá Long U cao đến thế thì có mấy phần không phục, nói:

“Lão tổ... chẳng nhẽ Nghênh Phong Bách Đao Trảm của ngài không đáng tiền đến thế???”

“Mày thì biết cái quái gì? Con bé kia đã vận dùng thần thông bản mệnh của vương thất Long tộc: Tâm Như Tĩnh Thủy. Đừng nói là một mình mày, cho dù là cả bốn sư huynh muội chúng mày cùng lên vây công thì cũng không đánh trúng được người ta một đòn đâu. Mày tưởng Long tộc khi không mà được coi là đứng đầu Ngũ Đại Thánh Tộc à?”

Trương Thất tống cho thằng ôn con bên cạnh một đấm, nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play