Đêm càng khuya càng thanh...
Gió nhẹ thổi, khiến nước trong hồ nhỏ lăn tăn lay chuyển, khiến mảnh trăng phản chiếu dưới đáy nước lao xao, tan hợp hợp tan.
Cảnh không an, lòng người không tịnh.
Lệ Chi Tiểu Uyển tuy không lấy gì làm nguy nga tráng lệ, bây giờ không ai dám vào ở thì lại càng vắng vẻ đìu hiu, song dù sao trước đây cũng là hành cung của hoàng đế, đương nhiên là có diện tích không nhỏ. Ở Huyền Hoàng giới có câu: hoàng đế có tiết kiệm liêm khiết thì cái nhà xí hoàng gia cũng vẫn lớn hơn gia viên của dân thường.
Lại nói khác với Thái Tổ Thánh Tông, Nhân Tông làm vua thời bình, lòng hưởng thụ mạnh hơn cha anh, hành cung của y đương nhiên cũng không thể quá sơ sài như thành Tế Kỳ được.
Thành thử, nơi đây không có trăm phòng thì cũng có đến vài ba chục, chia làm năm khu, lần lượt là bốn viện ứng với các hướng đông tây nam bắc và trung tâm.
Trương Mặc Sênh bụng đói cồn cào, lúc này chỉ chăm chăm nghĩ đến chuyện vào bếp tự làm vài món để ăn, hoàn toàn không để ý quan sát bốn phía, thấy đường lớn cứ thế cắm đầu đi, nào có biết hành động ấy ở Lệ Chi Tiểu Uyển chính là một loại cấm kỵ?
Nếu để tâm, cậu chàng chắc chắn sẽ nhận ra phía sau hòn núi giả ở đông viện có giấu một cánh cửa, và tường ở Lệ Chi Tiểu Uyển này có hai lớp, xây cách nhau khoảng một trượng, dùng để làm đường đi lối lại cho hạ nhân trong phủ. Con đường lớn nối vào trung viện mà cậu chàng đang đi vốn gọi là Ngự Đạo, chỉ có hoàng đế mới được phép bước lên. Bất kỳ ai không được cho phép mà tự ý đặt chân lên Ngự Đạo lập tức sẽ bị khép tội có ý hành thích, chém đầu thị chúng.
Loại kiến trúc mà đường xá trong phủ nối với nhau thành một chữ điền thế này gọi là Điền Viên, rất phổ biến ở thời Nhân Tông.
Sở dĩ có chuyện này còn phải kể đến chuyện của Thánh Tông – Lê Hạo Thanh. Lê Hạo Thanh có tám người con, cả đời chinh chiến đánh dẹp sơn man, an ổn ba mặt Hoàng Liên Sơn Mạch, Lục Trúc Hải và biển Phong Bạo, nên thời ông trị vì mới có tên là “Thánh Tông An Quốc”. Tiếc là do cả đời chinh chiến, trên người lắm ám thương cựu tật, nên lúc về già Thánh Tông không còn được minh mẫn.
Cuối cùng bị hành thích mà chết.
Các hoàng tử vì đó mà nội chiến một trận long trời lở đất, không thiếu những thủ đoạn ám sát, hành thích, mượn đao giết người được thực hiện.
Loạn lạc kéo dài gần tám năm, cuối cùng Lê Oanh vì tính cách cẩn thận hơn người mà liên tiếp tránh được họa sát thân, sống đến cuối cùng, thành công ngồi lên bảo tọa, trở thành hoàng đế Đại Việt.
Song, có lẽ do tám năm liền phải sống trong cảnh người lừa ta gạt nên vị hoàng đế này cũng hơi bị hoang tưởng, không lúc nào cảm thấy an toàn. Thành thử, hành cung lăng tẩm của y đều được xây theo lối Điền Viên, bên cạnh không lúc nào mà không có Tàng Long Vệ theo sát bảo vệ.
Lệ Chi Tiểu Uyển cũng không phải là ngoại lệ.
Trương Mặc Sênh trong đầu chỉ có nấu nướng chiên xào, là một tên trù si, hơn nữa lại không phải là người Đại Việt. Những chuyện về Thánh Tông Nhân Tông đến người Đại Việt cũng chưa chắc đã biết, chớ nói chi một người Tề như cậu chàng. Thành thử, hiển nhiên là những chuyện lịch sử xa xưa này của hoàng gia Cổ Long thành không khiến Trương Mặc Sênh thấy hứng thú.
Không có hứng thú, đương nhiên sẽ không đi tìm hiểu, cũng chẳng biết cái gọi là kiến trúc Điền Viên là gì.
Cũng may Lệ Chi Tiểu Uyển bỏ không đã lâu, đến giờ thiếu thốn nhân thủ, lại càng không có đại binh chấn giữ, bằng không chỉ sợ Trương Mặc Sênh chưa đi được bao xa đã bị mưa tên dội vào người, hóa thành cái sàng thóc rồi.
Cậu chàng cứ thế hăm hở bước đi, tiến thẳng vào trung viện.
Dưới ánh trăng...
Bên hồ nước, thiếu nữ xõa tóc mà đứng, quanh mình lượn lờ tiên vụ mông lung, che lại xuân quang không tiết ra ngoài. Thế nhưng thấp thoáng qua làn sương mù, có thể nhìn ra đường cong lả lướt mạn diệu, hiển nhiên là y phục cực kỳ đơn bạc.
Thậm chí... có thể còn chẳng có mảnh vải che thân.
Nàng ta tùy ý đứng giữa sân, để ánh trăng lành lạnh rơi xuống. Nguyệt quang mông lung lúc này giống như bị một lực lượng quái lạ dẫn dắt, tụ mà không tan, từ từ hóa thành những đường vân mảnh như sợi chỉ, lan ra khắp tứ chi bách hải.
Thoạt nhìn, giống như không phải dùng mực, mà là dùng bạc ròng se lại thành chỉ, thêu lên làn da.
“Văn Thân Thuật của Đại Hàn???”
Trương Mặc Sênh thân là người lục quốc, sau khi trốn khỏi Phần Thiên Cốc cũng có một thời gian lang bạc khắp nơi mở lôi đài thách đấu, cũng từng ở lại Đại Hàn một thời gian.
Cũng từng thấy một Văn Thân sư sử dụng thuật xăm mình biến đổi hương vị của nguyên liệu. Nếu không phải nếm xong cả mồm toàn là mùi mực, chắc hôm đó cậu chàng đã thua rồi.
Tiểu Thực Thần vừa lên tiếng, thiếu nữ đã giật mình, quay sang.
“Ngươi...?”
“Mẹ nó??? Lê Tam Thành???”
Trương Mặc Sênh há hốc miệng, sau khi phun ra được năm chữ vừa rồi thì cứng lưỡi, đơ họng, không tài nào nói thêm được câu nào nữa.
Trong đầu cậu chàng hiện giờ giống như có hàng chục tiếng sấm cùng nổ một lúc, làm Tiểu Thực Thần váng vất cả đầu óc.
Ban nãy, thiếu nữ đứng nghiêng người, không được nhìn chính diện, thành thử cậu chàng cũng không nhận ra ngay được. Bây giờ vì một tiếng kinh hô, đánh động đối phương, khiến y quay lại...
Không nghi ngờ gì nữa.
Dung mạo giống nhau đến tám chín phần mười, cho dù có là sinh đôi cùng một thai ra thì cũng chẳng thể nào giống nhau đến thế được.
Ý nghĩ tiếp theo của Trương Mặc Sênh chính là ù té quyền khẩn cấp.
Thái tử Đại Việt là phận nữ nhi.
Tin tức này oanh động thì oanh động thật, nhưng cũng không phải thứ để mang ra buôn dưa lê bán dưa chuột. Phải biết, Lê Tam Thành luận tuổi tác thì còn già hơn Lê Dực vài năm. Nếu không phải Trương Hạo liên hợp Lục Bộ Đại Thần, trong chiều sử dụng chiêu vấy nước bẩn vu cáo Lê Dực yếu đuối lắm bệnh, không thể sinh con, ép hoàng đế nhận con nuôi, thì đến giờ Đại Việt chắc chắn chưa thể có thái tử.
Thế nhưng...
Nếu tân nhiệm thái tử là thân nữ nhi thì quả thực là cái cớ tốt nhất để vặn ngã Lê Tam Thành, thậm chí chặt đứt vòi bạch tuộc của Trương gia trong triều.
Tội khinh mạn dối lừa hoàng đế đáng tru di cửu tộc.
Đây là bí mật động trời. Một khi bị truyền ra ngoài, chắc chắn Lê Tam Thành sẽ lập tức rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Trước tình cảnh này, đối phương còn quan tâm đếch gì đến việc cậu chàng là đệ tử của ai?
Đương nhiên sẽ ra tay diệt khẩu!
“Lão tổ cứu mạng!!!”