Thành Bạch Đế...

Bấy giờ, trong phủ thành chủ, một người đàn bà đang ngồi. Mái tóc trắng bạc xõa xuống vai, đôi lông mày như hai rặng liễu mùa đông hứng đầy tuyết khẽ nhíu lại, đôi mắt xám âm u như rặng mây bão, ánh nhìn nhuốm đầy màu thời gian, khiến người ta chẳng tài nào đoán được ý nghĩ của y thị.

Bàn tay đeo hộ thủ trắng bạc đang gõ lên mặt bàn bằng gỗ quý từng cái đều đều, đều đều.

Cộc. Cộc.

Trong phòng, còn có mười mấy người đang quỳ gối, đầu cúi rạp, không dám nhúc nhích lấy ngay cả một đầu ngón tay. Lắm kẻ còn nín thở, cứ như thể nếu dám phát ra một tiếng động dù chỉ khẽ như tiếng thở thôi, thì cái người đàn bà đang ngồi ở ghế thành chủ kia sẽ lập tức hóa thành tử thần lấy mạng bọn họ vậy.

Mồ hôi cả đám vã ra như tắm, từng tiếng gõ lên bàn cộc, cộc giống như từng hồi trống gióng vào trái tim bọn họ. Bao nhiêu lời muốn thanh minh cứ thế uất nghẹn ở cổ, không dám phun ra ngoài.

“Các ngươi gan to thật đấy.”

Người đàn bà ngồi ở chủ vị cất giọng chất vấn. Cái âm thanh lảnh lót êm tai chẳng khác nào tiếng ca của thiếu nữ khuê phòng mới tuổi cập kê. Nếu không tận mắt trông thấy, có lẽ chẳng ai dám tin y thị lại có chất giọng như vậy.

“Thành chủ tha tội!!!”

Cả đám cơ hồ bị hù cho bể mật vỡ gan, vội vàng dập đầu bình bình xuống đất. Dẫn đầu nhận sai không phải ai khác, chính là Trường Mệnh Trùng Hạ Hầu Duyệt.

“Tha? Vậy nói đi. Các người có tội gì?”

Người đàn bà gác một chân lên gối còn lại, thành cái thế chữ ngũ, đoạn cười nhạt. Ánh nhìn của y thị quắc lên, từ trên cao nhìn xuống mười mấy người đang quỳ mọp dưới đất như có ma lực, khiến người ta cảm thấy như bị xuyên thủng.

Đôi mắt đầy tuế nguyệt và mái tóc bạc trắng màu thời gian, thế nhưng nước da lại căng mịn như gái còn xuân, giọng nói lảnh lót chẳng khác nào giọng ca thiếu nữ, khiến người ta có tài thánh cũng không đoán nổi tuổi thật ấy chẳng phải ai khác, chính là thành chủ của thành Bạch Đế: Hồ Ma Huyền Nguyệt.

“Chuyện này...”

Dưới áp lực của Hồ Ma Huyền Nguyệt, đám người bắt đầu ấp a ấp úng tìm lý do thoái thác. Duy chỉ có Trường Mệnh Trùng Hạ Hầu Duyệt là biết điều mà im cái mồm, đầu cúi thấp.

“Bẩm thành chủ, bọn ta không nên tham công, tàn sát quỷ rừng.”

Một tên nhanh chóng giành trước đám đồng liêu, nhận sai trước “lấy lợi thế”. Theo y thấy, cái vị thành chủ này vốn có nguồn gốc xa xưa là Sơn Man, ắt hẳn là có cảm tình với đám quỷ rừng, thế nên...

Hình ảnh cuối cùng mà gã thấy là cái thây không đầu của chính mình.

Hồ Ma Huyền Nguyệt nhướn mày, hỏi:

“Tiếp. Đến ngươi...”

“Bẩm, bẩm thành chủ. Bọn thuộc hạ khiến thành chủ gặp chuyện phiền phức, thì ấy đã là cái tội lớn rồi ạ.”

Lời vừa dứt, thì đao khí cũng quét tới.

Một tên nữa đi đời nhà ma.

Hồ Ma Huyền Nguyệt thu chưởng về, lại tiếp tục gõ ngón tay lên bàn.

Máu từ cái cổ bị chặt đứt ồng ộc chảy ra, lan khắp cả phòng. Có mấy kẻ bị máu đồng liêu lan đến dính vào chân, vào mặt, thì không nhịn nổi nữa. Một số thì vùng lên định chạy trốn, số khác thì nhào tới định sống mái với nữ thành chủ.

Kết quả... đều chết mất xác.

Chẳng mấy chốc...

Chỉ còn có Trường Mệnh Trùng Hạ Hầu Duyệt là toàn mạng. Y vẫn cố thở đều đều, nuốt khan mấy cái, hết sức giữ bình tĩnh. Hơn ai hết, hắn có linh cảm cái mạng của hắn còn hay mất phụ thuộc hoàn toàn vào câu trả lời hắn sắp nói.

Hồ Ma Huyền Nguyệt cất tiếng:

“Có biết tại sao bọn chúng lại chết hay không?”

“Bẩm thành chủ, thành chủ muốn nghe ngu kiến của tiểu nhân thì tiểu nhân nói, còn nếu thành chủ đã có ý của mình thì tiểu nhân không dám đoán bừa.”

“Cứ nói...”

“Bẩm thành chủ, là do lời lỗ ạ.”

Hạ Hầu Duyệt đáp xong, vội vàng cúi đầu, chờ xem phản ứng của vị thành chủ kia sẽ ra sao rồi từ đó mà liệu tiếp. Đương nhiên, đấy là nếu Hồ Ma Huyền Nguyệt cho gã cái cơ hội mà biện bạch.

“Ồ? Giải thích ra nghe thử.”

“Bẩm thành chủ, một đám thuộc hạ không nghe lời thì đâu có bằng con chó? Một đám thuộc hạ chỉ biết a dua nịnh nọt thì thua cả con vẹt. Quan trọng là... nuôi chó với vẹt... dễ hơn nuôi người.”

Hạ Hầu Duyệt nói.

Hồ Ma Huyền Nguyệt bật cười, hỏi:

“Thế... nhà ngươi thì có ưu điểm gì để bản thành chủ phải giữ nhà ngươi lại?”

Trường Mệnh Trùng vội vàng nói:



“Bẩm... bẩm tướng quân, tại hạ ít học, tu vi lại thấp, song được cái phúc lớn mạng lớn. Nếu như thành chủ không chê, Hạ Hầu Duyệt nguyện thay ngài vào sinh ra tử, lên núi đao xuống vạc dầu, quyết không có nửa lời oán thán. Nếu như tại hạ nhíu mày nửa cái, vậy từ nay ta nguyện làm kẻ heo chó cũng không bằng.”

Hạ Hầu Duyệt vừa nói, vừa nhủ bụng:

“Ngoại hiệu của ông đây đã là sâu bọ thì còn ngại đếch gì cái chuyện không bằng heo chó nữa?”

Đương nhiên, hắn không dám nói câu này ra mồm, cũng tuyệt nhiên không dám ngẩng đầu lên nhìn thành chủ thành Bạch Đế.

Hồ Ma Huyền Nguyệt im lặng hồi lâu, không biết là đang nghĩ gì, chỉ có tiếng ngón tay gõ lên mặt bàn là cất lên đều đều, đều đều. Thời gian lúc này đối với Hạ Hầu Duyệt mà nói cơ hồ như đang dãn ra, một giây một khắc cũng giống như dài đến hàng giờ đồng hồ. Hắn nín thở, im lặng chờ đợi thành chủ thành Bạch Đế lên tiếng mà chẳng khác nào tử tù đang chờ phán quyết.

Cuối cùng, Hồ Ma Huyền Nguyệt mới gật đầu:

“Được. Nếu vậy thì bản thành chủ sẽ cho nhà ngươi một cơ hội. Giờ lui xuống đi, ba ngày tới sẽ có người đến tìm. Người thông minh như nhà ngươi chắc hẳn là hiểu rõ nếu hôm đó người của bản thành chủ không tìm thấy ngươi thì sẽ có kết quả thế nào đúng không? Khi ấy, bản thành chủ sẽ không dễ tính đến mức bỏ qua cho nhà ngươi như hôm nay đâu, con trùng không bằng heo chó.”

Trường Mệnh Trùng thấy được tha cho về thì mừng rúm, song nghe đến câu sau cùng thì không khỏi thấy lạnh sống lưng. Gã còn tưởng là sẽ qua mặt được thành chủ thành Bạch Đế, nào có ngờ rằng người ta đã sớm nhìn thấu chút trò mèo này của Hạ Hầu Duyệt hắn. Nếu không phải Hồ Ma Huyền Nguyệt không muốn giết người, thì có lẽ lúc này hắn đã chết mất xác rồi.

Trường Mệnh Trùng vội vàng tạ ơn rối rít, sau đó chạy biến khỏi phòng.

Chờ cho hắn đi khuất, Hồ Ma Huyền Nguyệt mới thở ra một hơi, hắng giọng ho khẽ một tiếng. Lập tức, từ trong hư không bỗng nhiên có một bóng người khoác áo bào đen bước ra, quỳ một gối, đầu khẽ cúi. Kẻ này xuất hiện mà không phát ra một tiếng động, cũng không khiến chân khí ba động, toàn thân giống như hòa lẫn vào không gian chung quanh. Nếu không cẩn thận sử dụng linh thức rà soát thì quả thực là không tài nào có thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn. Tên này nhảy ra, cũng không lên tiếng nói chuyện, chỉ im lặng chờ lệnh.

Hồ Ma Huyền Nguyệt cũng không nói nhiều, kẻ thần bí vừa xuất hiện là lập tức sử dụng thần thức, xông thẳng vào thức hải của tên này mà sử dụng thuật sưu hồn.

Lập tức, không có bất cứ một lực cản nào, lượng lớn tình báo tràn vào ý thức của Hồ Ma Huyền Nguyệt.

Tiểu đương gia của Đao Sơn bỏ mạng.

Đao Sơn bỗng nhiên bị một thế lực thần bí tập kích, Đao Vương bị người ta chém đứt cả hai tay hai chân, treo lên một cái giếng lớn. Lúc bị phát hiện thì đã chảy hết máu mà chết, ba hồn bảy vía cũng chẳng rõ đi nơi nào. Có người nói thủ đoạn này gần giống với tộc Mộng Yểm Thụ Tinh, song thực hư ra sao thì chưa biết.

Đế Mộ phát hiện dư nghiệt của đại ma đầu ngoài biển Phong Bạo, bèn phái Nghiêm Hàn ra biển tìm hiểu thực hư, tạm thời chuyện thăm dò Bích Mặc tiên sinh đã được giao cho người khác. Còn cụ thể thế nào, thì ngay cả Lý Huyền Cơ cũng không dám tìm hiểu sâu. Thiên Cơ các cũng sẽ không bán tình báo liên quan đến Đế Mộ.

Thủy triều có dấu hiệu dâng cao, có vẻ như Đảo Quỷ có động, hải thú chuẩn bị tràn vào bờ. Lục quốc hạ lệnh tổng động viên, để các binh tướng tu sĩ tiến đến hỗ trợ các nước giáp biển là Hàn, Yến, Việt. Sắp tới sẽ có quân đội ngoại bang nhập cảnh đồn trú,

Long Thanh Y của long tộc gần đây thường xuyên ở lại ải Quan Lâm, giống như đang cố gắng tiếp cận Bích Mặc tiên sinh.

...

Hồ Ma Huyền Nguyệt đưa hai ngón tay day day huyệt thái dương, thở dài thườn thượt. Cái chuyện đám người dưới trướng chụp cái mũ tà giáo, ma vương này cho một đám thường dân, yêu thú tu vi thấp kém để tâng công vốn đã là chuyện xảy ra như cơm bữa trong quân đội. Hồ Ma Huyền Nguyệt cũng biết, song chẳng coi là chuyện gì to tát, thường nhắm một mắt mở một mắt, hoặc có thì cũng dùng đấy làm cái gông cái cùm để đám thuộc hạ nghe lời.

Cho đến mấy hôm trước, mấy tên thủ hạ này lại đụng đầu Bích Mặc tiên sinh Nguyễn Đông Thanh.

Y thị lần trước cũng có đến tham dự hội Mỹ Thực Tiến Vua, đương nhiên cũng biết kết cục của đám người Lâm tế tửu, Vân tư nghiệp, Lại bộ thị lang. Kẻ thì chết mất xác, tên thì bị Võ Hoàng xử chém đầu. Thậm chí, Lâm Thanh Tùng tuy là không chết nhưng cũng bị ô danh muôn thuở, dân chúng đều hay.

Nghe đồn do “công đức” làm thần giữ cửa nhà xí xung đột với giáo hóa chi lực của bản thân mà tu vi của Lâm tế tửu tụt bốn đại cảnh giới, hiện tại đã sắp trở thành phàm nhân trói gà không chặt.

Cũng chính vì thế, mà Lý Huyền Cơ đã căn dặn Hồ Ma Huyền Nguyệt không dưới mười lần:

Tuyệt không thể làm con chim đầu đàn đi gây chuyện với Bích Mặc tiên sinh.

Thành thử, Hồ Ma Huyền Nguyệt tuy là châu thủ châu Ngọc Lân, song cũng phải liều liệu mà cho Bích Mặc tiên sinh một câu trả lời thỏa đáng, bằng không chỉ sợ Lý Huyền Cơ sẽ bỏ xe giữ tướng.

Số chương còn lại hôm nay: 3 chương chính truyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play