“Không ổn!”
Đỗ Thải Hà biết rõ thực lực của sư tỷ nhà mình hơn tất cả những người đang quan chiến. Cô nàng thấy Tạ Thiên Hoa quả thực không tài nào có thể thoát nổi một đao này của Nhậm Ngã Cuồng, thế là buột miệng kêu lên thất thanh.
Mấy người Kiếm Trì cũng lắc đầu. Phùng Thanh La vội vàng quay mặt đi, không nỡ nhìn cảnh Tạ Thiên Hoa trúng một đao này mà trọng thương, thậm chí là tàn phế.
Thế nhưng...
Chỉ thấy thân ảnh Tạ Thiên Hoa bỗng chốc lóe lên một cái, tốc độ giữa bán không tự dưng lại tăng vọt lên thiếu điều gần gấp hai. Đao chiêu của Nhậm Ngã Cuồng vốn là hẳn phải trúng, thì hiện tại lại chậm mất một cái hô hấp.
Bành!
Đao khí đánh ra, dội thẳng đến chỗ Đông Phương Hoàng Sam. Cô nàng này từ đầu đến giờ ngồi im như tượng đá, bây giờ đao khí đánh lên người cũng chẳng hề hấn gì cả, cứ trơ ra không cảm xúc.
Tạ Thiên Hoa lui lại, kéo dãn khoảng cách với đối phương. Liên tục đánh ra hơn trăm đòn cũng khiến cô nàng thấm mệt, cần phải nghỉ ngơi hồi sức. Nhậm Ngã Cuồng dường như chỉ chờ có vậy, lập tức chém ra mười mấy đao.
Ma đao Di Hận xé gió, phát ra những tiếng rít chói tai chẳng khác nào tiếng xương trắng cạ vào nhau nghe cành cạch. Trong đao khí đỏ lòm như máu, hư ảnh những bộ hài cốt trắng hếu bò lồm cồm, giương nanh múa vuốt nhè vào đối thủ mà công tới.
Sau lưng Tạ Thiên Hoa bỗng nhiên vươn ra một đôi cánh chim. Cô nàng vỗ cánh một cái, lập tức bay lướt ra ngoài hơn năm trượng, bình thản tránh thoát khỏi một đao của Nhậm Ngã Cuồng.
Tránh khỏi đao đầu tiên, đao thứ hai đã đánh tới. Thoáng chốc, cục diện xoay chiều, Nhậm Ngã Cuồng đứng ở giữa khoang thuyền, liên tục phát đao bổ đối thủ, suốt năm mươi chiêu chỉ công không thủ. Tạ Thiên Hoa thì vỗ cánh, cậy tốc độ vượt trội để tẩu thoát. Tuy không thể so với cách phá chiêu đầy tinh tế của Nhậm Ngã Cuồng, song hiệu quả thì tương đương.
Thậm chí, để đánh chặn đầu cô nàng, lão có lúc không tiếc tiêu hao chân khí quá độ mà liên tiếp chém ra ba, bốn đao hòng khóa chết đường lui của Tạ Thiên Hoa. Thế nhưng, cứ mỗi lần sắp trúng đao thì cô nàng lại lóe lên một cái, bỗng nhiên tăng tốc, thoát được đao của lão trong cái thế ngàn cân treo sợi tóc.
Chuyện xảy ra không phải lần một, lần hai, thành thử Nhậm Ngã Cuồng cũng phát giác ra được vì sao bỗng nhiên tốc độ của Tạ Thiên Hoa lại tăng vọt trong thoáng chốc...
Chân.
Cô nàng dùng chân phát kiếm khí, mượn lực phản chấn đẩy vọt bản thân về phía trước, khiến tốc độ tăng vọt. Kiếm khí vừa đánh ra đã thu lại ngay, thành thử ban đầu vì cơn đau ở mắt và đám dư kình làm loạn trong lục phủ ngũ tạng nên Nhậm Ngã Cuồng mới không nhận ra.
Lúc này, lão càng lúc càng nổi giận. Mới đầu, Nhậm Ngã Cuồng trúng chiêu kỳ thực không phải do lão khinh thường đối thủ. Kỳ thực ở thời đại của mình, cũng như những lần tiếp quản cơ thể trước đây, lão cũng đã giao thủ với không ít Thanh Tước, phần lớn đều là nhân tài kiệt xuất đã tiến vào Vụ Hải. Cho dù là Thanh Sắc thần quang đã thăng hoa thì cũng chỉ ngang ngửa với trùng đồng của lão mà thôi, trừ khi đối phương dùng đến Thanh Linh tiễn thì lão mới chịu né phong mang.
Thành thử, Nhậm Ngã Cuồng vừa thấy Thanh Sắc thần quang của Tạ Thiên Hoa đã sử dụng trùng đồng vốn là “giết gà dùng dao mổ trâu”. Dù sao, cô nàng hiện tại vẫn chỉ có tu vi ngũ cảnh, thần quang chưa thăng hoa, đáng lí là sẽ thua lực phân rã của trùng đồng một bậc.
Thế nhưng, đánh chết lão cũng không lường trước được Tạ Thiên Hoa lại nhận được thần công trong bí cảnh, đã vậy còn xuất thần nghĩ ra ý tưởng sử dụng Thanh Sắc thần quang thay cho chân khí để phát chiêu, thế mới khiến lão trở tay không kịp.
Thấy Nhậm Ngã Cuồng không còn công kích mình nữa, Tạ Thiên Hoa mới đưa hai ngón tay cái lên, mặt ngón tay hướng về phía địch thủ. Bình thường, chỉ pháp đều sử dụng đầu ngón tay để đâm, chọc, tỏa huyệt tiệt mạch. Hiện tại cô nàng lại đưa ngang ngón tay cái, có thể nói là hành vi chẳng giống ai, khiến người ta không biết đâu được mà lần.
Nhậm Ngã Cuồng ban đầu cũng cho rằng Tạ Thiên Hoa đang cố tình giả thần giả quỷ để khiến mình phân tâm. Thế nhưng, lúc kiếm khí bắt đầu tràn ra một cách mất khống chế từ hai đầu ngón tay của cô nàng, lão mới biết là mình nhầm.
Thầm chửi bản thân vì đã coi thường đối thủ, Nhậm Ngã Cuồng đưa tay tóm lấy chuôi đao, súc thế vận khí. Chỉ thấy bấy giờ trong con mắt trùng đồng của lão tràn ra hư ảnh một đám khô lâu, giãy đành đạch như cá rời khỏi nước, lừ lừ bám lên thân đao. Ma đao Di Hận không phát ra uy thế ngập trời, chẳng tỏa ra hận ý kinh thiên, thế nhưng lưỡi đao lại càng lúc càng đỏ lên, khiến người ta không khỏi nhớ đến câu “sự yên lặng trước cơn bão”.
Trong lầu các, năm người Kiếm Trì đứng xem cũng bị đánh động vì kiếm khí kinh người Tạ Thiên Hoa đang phát ra. Lúc cô nàng thi triển nhu kiếm, mấy người Phùng Thanh La, Chân Lợi Kiếm đã cảm thấy kinh ngạc, song lại cho rằng đây cũng chỉ là một loại thần thông đặc biệt chuyên để ứng dụng vào Thanh Sắc thần quang như Thanh Linh Tiễn mà thôi. Ngay cả Đỗ Thải Hà vốn là đồng môn với cô nàng cũng cho là vậy, nên không lên tiếng.
Nhưng hiện tại...
Cả đám người đều cảm thấy không đúng lắm.
Nhất là Đỗ Thải Hà. Cô nàng mơ hồ phát hiện thứ thanh sắc thần quang mà sư tỷ nhà mình dùng từ đầu trận đánh đến giờ dường như không thuần khiết như trước, mà pha lẫn một loại năng lượng kì quái nào đấy.
Gần giống như sức mạnh mà Lý Thanh Vân đánh ra.
Phùng Thanh La thầm than:
“Kiếm khí này, kiếm thế này, không hổ là Bích Mặc tiên sinh, xứng danh Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại lắm.”
Cô nàng thấy tuy Tạ Thiên Hoa lấy chỉ làm kiếm, thế nhưng kiếm khí biến hóa ảo diệu khôn lường. Quang cầu đầu tiên nhanh chuẩn hiểm ác, kiếm khí nhu nhuyễn đằng sau linh hoạt vô song mà lại chẳng kém phần sắc bén đáng sợ. Cho dù là đặt ở Kiếm Trì, thì e cũng là một loại thần công kinh người, thậm chí vì nó mà xuất hiện thêm một phe Chỉ Kiếm phái trong Kiếm Trì cũng chưa biết chừng.
Ngô Quốc Văn lại cau mày:
“Thế nhưng xem ra Tạ tiểu thư vẫn chưa thể hoàn toàn nắm giữ được bộ chỉ pháp này đến mức lô hỏa thuần thanh. Mọi người xem kiếm khí tiết ra một cách mất tự chủ như thế, chỉ e là oai lực của chiêu số sẽ giảm ba bốn thành.”
“Bên phía Nhậm Ngã Cuồng cũng không thể coi thường được. Xem ra lão muốn dùng một chiêu duy nhất định thắng bại!”
Phó Quân Sước lại quan sát cẩn thận đối thủ của Tạ Thiên Hoa. Bấy giờ trong mắt cô nàng, lưỡi đao Di Hận đã đỏ như có thể chảy máu, đao khí và đao thế cũng tích súc gần đến điểm cực đại, chẳng khác nào mặt trời ban trưa.
Có lẽ thời điểm phát đao cũng chỉ còn cách vài ba cái hô hấp nữa mà thôi.