Lý Thanh Vân bấy giờ tuy không lo ngại đến tính mạng nữa, nhưng trúng một đòn của cường giả đỉnh cấp đã tiến sâu vào Vụ Hải cũng chẳng dễ dàng gì, lúc này tinh thần mỏi mệt vô cùng. Cậu chàng chỉ kịp nhỏ giọng nói:
“Y bị một chiêu Cáp Mô Công phản chấn, trong người có thương thế, nhớ lấy...”
Sau đó lại nằm xuống ngủ, mắt nhắm hẳn lại.
Nếu không phải còn có hơi thở đều đều chắc ai cũng nghĩ thanh Lăng Sương kiếm ban nãy chỉ là ảo giác, còn Lý Thanh Vân đã sớm hồn về chín suối rồi.
Phùng Thanh La cũng không ngờ chuyện đại hội võ lâm này lại phát triển theo hướng hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát như thế. Cô nàng cắn răng, nói:
“Chị Hoa, hay là... chịu thua đi thôi. Bí cảnh này Kiếm Trì sẽ tìm cách khiêu chiến Đao Sơn để lấy lại.”
Tạ Thiên Hoa lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Nhậm Ngã Cuồng lạnh căm căm, chứa đầy sát khí:
“Không được! Sao có thể để cho lão già vô liêm sỉ đáng chết trăm ngàn lần kia nhởn nhơ được? Thanh La, chuyện này không liên quan đến Kiếm Trì, mà là ân oán của Lão Thụ cổ viện!”
Cô nàng cũng biết Phùng Thanh La không muốn bọn họ vì tranh đoạt bí cảnh giữa Đao Sơn – Kiếm Trì mà phải đánh một trận với đao tổ Nhậm Ngã Cuồng, kẻ từng tề danh với Phạt Hải Kiếm Thánh. Thế nhưng, lúc này trong lòng cô nàng lửa giận hừng hực, há lại có thể để chuyện này cứ kết thúc như thế?
“Nhưng... đối thủ là Nhậm Ngã Cuồng...”
Phùng Thanh La nói.
Cho dù là ở Kiếm Trì thì hung danh của đao tổ Nhậm Ngã Cuồng và ma đao Di Hận cũng như sấm nổ bên tai. Một kẻ điên cuồng liều mạng, lại điên điên khùng khùng, quan trọng là đánh không chết ấy vẫn thường được các đời Kiếm Tổ dùng làm câu chuyện để dọa đám đệ tử còn đỏ hỏn nín khóc, nên cho dù là hiện tại, thì nỗi sợ đấy đã ăn sâu đến ám ảnh với những người lớn lên ở Kiếm Trì như cô nàng. Thậm chí, nghi lễ trưởng thành của đệ tử Kiếm Trì chính là vào chỗ chôn cái đầu của Nhậm Ngã Cuồng, chiến thắng chấp niệm hóa hình của hắn trong ảo cảnh.
Thành thử...
Phùng Thanh La không muốn Tạ Thiên Hoa đánh trận này.
Nếu như chẳng may cô nàng có mệnh hệ gì, trước là bản thân Phùng Thanh La cảm thấy vô cùng có lỗi, sau là mối quan hệ của Kiếm Trì với Tạ Hàn Thiên, với Bích Mặc tiên sinh sẽ trở nên cực kỳ xấu.
Không chỉ cô nàng, lúc này Phó Quân Sước, Trịnh Lan Anh, Chân Lợi Kiếm, Ngô Quốc Văn cũng đồng thời lên khuyên nhủ.
Đỗ Thải Hà lắc đầu, nói:
“Thanh La, nếu Mặc Sênh bị đánh cho thừa sống thiếu chết thì chắc em cũng làm vậy thôi. Cứ để sư tỷ đánh đi.”
Tạ Thiên Hoa đứng dậy, cúi đầu nói cảm ơn mọi người đã quan tâm mình, đoạn lừ lừ bước về phía khoang thuyền. Nhậm Ngã Cuồng chống đao trước người, hai bàn tay đặt lên đốc đao, tuy sắc diện trầm tĩnh, nhưng trên trán hắn đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, hạt nào hạt nấy đều to bằng hạt gạo. Gã cố không để lộ sơ hở, nói:
“Lão phu kính cường giả dám vào Lão Thụ cổ viện. Chỉ cần các ngươi biết điều mà rút lui, lão phu có thể nể mặt Bích Mặc tiên sinh để các ngươi an toàn rời khỏi bí cảnh này.”
Tạ Thiên Hoa cười khẩy, nói:
“Lão già, đừng có tự trát vàng lên mặt như thế. Bây giờ chắc hẳn lão còn chưa giải quyết được ám kình trong người, so với ta cũng chẳng hơn bao nhiêu đâu.”
“Nhãi con, đừng tưởng ngươi là Thanh Tước là đã ghê gớm. Lúc lão tổ đây tung hoành thiên hạ thì ông nội nhà ngươi hãy còn chưa ra đời đâu.”
Nhậm Ngã Cuồng nhíu mày, cố tình nói giọng khinh khỉnh, dáng vẻ ngông cuồng ngạo mạn giống như chẳng để ai vào mắt.
Thế nhưng, Tạ Thiên Hoa biết chẳng qua lào đang diễn mà thôi. Nếu nói theo văn của ông sư phụ của cô nàng thì: “cố tỏ ra mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng”.
Đông Phương Hoàng Sam bấy giờ mới lên tiếng:
“Trận chung kết: Tạ Thiên Hoa đấu với Nhậm Ngã Cuồng.”
Cả đao tổ của Đao Sơn, hai sư tỷ muội Tạ, Đỗ và đám người Kiếm Trì cơ hồ đều phải giật mình đánh thót một cái sau khi nghe những gì Đông Phương Hoàng Sam nói. Bọn họ quả thực không ngờ người của bí cảnh Thương Lan Kiếm Vực này có thể nhìn xuyên thấu chân tướng, biết Lạc Thủy Thanh hiện giờ đã trở thành Nhậm Ngã Cuồng để từ đó thông báo cho đúng sự thật.
Song, hiện tại không phải là lúc để cảm thán bí cảnh này thần kì đến mức nào. Tạ Thiên Hoa chậm rãi ra khỏi tòa lầu, tiến về phía khoang thuyền nơi Nhậm Ngã Cuồng đã chờ sẵn. Vừa bước đi, cô nàng vừa vắt óc suy nghĩ xem phải dùng cách gì mới có thể thủ thắng trước lão.
Tạ Thiên Hoa có thể nổi giận, song cũng không tự phụ đến mức cho rằng cứ thế thượng đài là có thể đánh bại được đao tổ của Đao Sơn, cường giả tề danh với Phạt Hải Kiếm Thánh.
Đúng lúc này...
Trước mặt Tạ Thiên Hoa liên tục xuất hiện những bảng thông báo đến từ “quy tắc” của bí cảnh.
“Chúc mừng người chơi Tạ Thiên Hoa đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn: ‘Lăng Sương Xuất Thế’. Tâm kiếm chủ sinh, ma kiếm chủ tử, tâm ma hợp nhất, thống nhất giang hồ. Người chơi nhận được một bộ võ công cấp Thần Thoại ngẫu nhiên.”
“Đã nhận được Vô Tướng Chỉ Kiếm.”