Lý Thanh Vân nhìn quanh một lượt, thấy dân chúng từ khắp nơi đổ đến xem đông nghẹt cả hai bờ sông, bất giác lại nhớ đến cảnh tượng anh hùng thiên hạ đổ về Đại Thắng quan dự đại hội anh hùng, chung sức kháng Mông của vợ chồng Quách Tĩnh – Hoàng Dung.
Cậu chàng cũng không nhìn về phía Lạc Thủy Thanh.
Đỗ Thải Hà liếc nhìn đám người Đao Sơn, lè lưỡi làm mặt quỷ, đoạn cười khanh khách.
Lạc Thủy Thanh trừng con mắt hai đồng tử nhìn về phía cô nàng, đoạn nói:
“Cô nàng này cũng được lắm, xem ra rất có duyên với bản thiếu gia. Chi bằng bỏ gian tà theo chính nghĩa, đi theo hầu hạ bản thiếu?”
“Ồ? Theo nhà ngươi thì được cái gì?”
Đỗ Thải Hà tủm tỉm cười.
Cô nàng tự biết mình không phải loại đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành như nhị sư tỷ nhà mình, tư sắc rất bình thường, tu vi so với đồng trang đồng lứa nói cao cũng không cao, nói thấp cũng chẳng thấp.
Hết lần này đến lần khác, từ Tôn Bạo Quảng cho đến Lạc Thủy Thanh đều muốn có được Đỗ Thải Hà.
Không phải thiên phú, không phải mỹ mạo, vậy thì chỉ còn một thứ: số học đại đạo.
Khi trước, Đỗ Thải Hà không rõ trùng đồng của tiểu đương gia ngoài phân rã công kích đại đạo của đối thủ thì có thể điều tra được đạo của người khác hay không, song hiện tại cô nàng dám chắc bảy tám phần là Lạc Thủy Thanh có cách thăm dò được nông sâu của mình.
Lạc Thủy Thanh cười, nói:
“Theo bản thiếu đương nhiên là không thiệt thòi rồi. Vô luận là tài nguyên quyền lực, Đao Sơn đều có thể thỏa mãn nàng. Bản thiếu có thể cho nàng mẫu nghi thiên hạ, dưới một người trên vạn người, nhất phi trùng thiên, nhất minh kinh nhân.”
“A.”
Đỗ Thải Hà bình thản thốt ra một tiếng, sau đó ngoảnh sang chỗ khác, cơ hồ chẳng thèm lý đến vị tiểu đương gia của Đao Sơn trước mặt nữa. Cô nàng nhìn sang chỗ hai người Tạ Thiên Hoa, Lý Thanh Vân, nói:
“Sư huynh, sư tỷ, gần đây chúng ta đánh lôi đài chiến dường như có hơi nhiều thì phải, Hai người nói xem...”
“Đúng thật là có hơi nhiều.”
Lý Thanh Vân không suy nghĩ nhiều, lập tức trả lời câu hỏi của cô sư muội. Cậu chàng nhẩm tính, thấy Đỗ Thải Hà nói cũng không sai. Kể từ sau trận đánh ở Võ Bảng Hội, ba người bọn họ đánh thêm một trận với thiên kiêu thú tộc ở Lục Trúc Hải, trên đường đến Kiếm Trì cũng luận bàn sơ sơ với thiên tài dưới tay ba vị kiếm tổ một phen.
Kể ra mà nói, đúng là có hơi dồn dập.
Tạ Thiên Hoa nhún vai, cười:
“Hôm nay ba người chúng ta còn phải đánh một trận đại hội võ lâm này nữa cơ đấy. Đối thủ là kẻ trên vạn người chả dưới người cơ mà, không thể không cẩn thận được.”
“Sư tỷ, chị nói thiếu rồi. Người ta còn muốn giúp em nhất phi trùng thiên, nhất minh kinh nhân cơ mà.”
Đỗ Thải Hà giống như đã đánh hơi được bà sư tỷ nhà mình chuẩn bị nổ pháo mồm, bèn lập tức phối hợp. Hai tỉ muội không hổ là đồng môn thủ túc tình thâm, phối hợp ăn ý đến độ cơ hồ tâm hữu linh tê. Chả bù cho cái ông Lý Thanh Vân đến giờ vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác chẳng hiểu hai sư muội nhà mình định làm gì.
Tạ Thiên Hoa xùy một cái, ra chiều trách cứ:
“Cái con bé này. Nhất phi trùng thiên, nhất minh kinh nhân thì con dâm kê ở nhà cũng làm được, có cái quái gì đâu mà khoe.”
“Cũng đúng. Cũng đúng.”
Đỗ Thải Hà vỗ tay vào nhau, tỏ vẻ tâm đắc.
Phụt.
Lý Thanh Vân không ngờ hai cô sư muội nhà mình lấy con dâm kê ở cổ viện ra so với vị tiểu đương gia của Đao Sơn Lạc Thủy Thanh này, mém chút là cười ra tiếng. Nhân mã Kiếm Trì đứng phía sau cũng phải á khẩu vì độ “thần kinh thép” của sư tỷ muội nhà này.
Bọn họ đương nhiên không cho rằng hai người Tạ Thiên Hoa không biết Lạc Thủy Thanh rốt cuộc đáng sợ đến mức nào. Dù sao, mấy hôm trước hai sư tỷ muội nhà này còn ngồi nghiên cứu tình báo với bọn họ.
Đây chắc chắn không phải cái hành vi ấu trĩ của con nghé con không biết oai con cọp.
Mà chính vì thế, Chân Lợi Kiếm và Ngô Quốc Văn lại càng thấy mặc cảm hơn. Nếu đổi lại là bọn họ, chắc chắn không dám “cà khịa” Lạc Thủy Thanh như thế.
Dù sao, ký ức một đòn tùy ý hôm trước hãy còn mới nguyên trong đầu.
Lạc Thủy Thanh cười khẩy, nói:
“Công phu miệng lưỡi của cô nương tốt lắm. Hi vọng lát nữa trên võ đài tương kiến, cô nương cũng có thể mạnh miệng được như thế.”
Tạ Thiên Hoa đáp lễ, nói:
“Quá khen.”
Hai bên giao thủ một phen, thăm dò lẫn nhau, nhưng chẳng ai nhắc gì tới ước định không tham chiến của Kiếm Trì cả. Đao Sơn không lôi ra làm đòn công kích, bên Kiếm Trì cũng chẳng buồn phản pháo.
Bởi lẽ không cần thiết.
Không nói đến chuyện ba người Lý, Tạ, Đỗ hiện giờ trong lớp trẻ ở Huyền Hoàng giới cũng đã có danh tiếng nhất định, thì cả Lạc Thủy Thanh lẫn hai người Phùng Thanh La, Tạ Thiên Hoa đều không phải là kẻ ngốc.
Đương nhiên là có thể nhìn ra được lần này bên Kiếm Trì chơi trò đùa nghịch câu chữ.
Nếu Lạc Thủy Thanh đề cập đến ước hẹn này, chẳng những không được gì, mà còn khiến hắn trông như đang sợ hãi, không tự tin vào thực lực của bản thân. Cứ thế, trên khí thế lại thua phe Tạ Thiên Hoa một bậc.
Mà nếu Tạ Thiên Hoa lôi chuyện này ra hỏi, thì sẽ trở thành lóng ngóng bất an.
Lần này giao phong, không chỉ thăm dò xem đối phương rốt cuộc làm người thế nào, mà hai bên còn đang tạo thế.
Bởi nhẽ, không bên nào muốn cái chức “võ lâm minh chủ” rơi vào tay người còn lại.
Chợt...
Chỉ nghe hai bên bờ sông, có từng tràng tiếng nổ vang rền như sấm rung chớp giật liên tiếp cất lên, nghe cứ như là một loại trống trận, một loại chiến khúc, đầy vẻ hào hùng nhiệt huyết. Dân chúng hai bên bờ giống như là nồi dầu đang sôi bị vẩy nước, không khí tức thì bùng nổ tưng bừng, lại nghe có tiếng hô đồng thanh đều tăm tắp vang vọng: