Sau khi được Phùng Thanh La và Trịnh Lan Anh chăm sóc độ nửa ngày, thì Phó Quân Sước cũng hồi tình.
“Phó sư muội tỉnh rồi à? Mau! Ăn chút cháo nóng, rồi uống thuốc đi. Phải tĩnh dưỡng thì mới khỏe lại được chứ?”
Phùng Thanh La thấy sư muội đã tỉnh, vội vàng gọi Trịnh Lan Anh bắc nồi cháo xuống.
Phó Quân Sước lắc đầu, cười thảm:
“Cảm ơn sư tỷ đã quan tâm, nhưng phỏng có ích gì chứ? Em đã là một phế nhân rồi, cái cơ thể tàn phế này có tàn tạ thêm nữa cũng đâu hề gì?”
Cô nàng nóng lòng muốn cứu Phó Kinh Hồng, nên ngay từ lúc vào Thương Lan Kiếm Vực đã tách đoàn, tự tìm kiếm cơ duyên của mình. Tu vi tiến nhanh, đạt tới ngũ cảnh, khiến Phó Quân Sước càng thêm tự tin.
Thế nhưng, tai họa ập tới.
Cô nàng không may gặp phải đoàn người Đao Sơn, bị Lạc Thủy Thanh bắt được.
Tu vi vất vả tu hành được cũng bị y phế bỏ.
Từ một thiếu nữ không màng sự đời, ham chơi lười biếng, đến lãng tử hồi đầu, rồi lại trở thành phế nhân mất hết tu vi. Cả một chặng đường thăng trầm lên voi xuống chó khiến Phó Quân Sước không tài nào chịu đựng nổi. Nhất là quãng thời gian nhịn nhục khi trước, không rời khỏi Kiếm Trì đến gặp sứ thần nước Sở, bao nhiêu lời tự cổ vũ bản thân gắng sức tu luyện... bây giờ đều trở thành những lưỡi dao đâm vào lòng Phó Quân Sước.
Bao nhiêu cố gắng hi sinh khi trước bỗng chốc giống như chỉ đang viện cớ để che giấu sự hèn nhát và sợ hãi của mình.
Phùng Thanh La nói:
“Sư muội, ta biết em có nỗi khổ riêng, em không muốn nói cùng chúng ta thì cũng được thôi. Thế nhưng, Phùng Thanh La ta không cho phép em vì bị phế bỏ tu vi mà tự cam đọa lạc như vậy. Phó sư muội, em còn chúng ta, còn Kiếm Trì. Cho dù em có tu vi hay không, thì cũng mãi mãi là sư muội của Phùng Thanh La này, là một thành viên của chúng ta.”
Phó Quân Sước nghe thế, ôm sư tỷ òa lên khóc.
Phùng Thanh La vỗ lưng cho cô nàng, lại an ủi:
“Đúng rồi. Khóc ra hết đi. Rồi lát nữa nói sư tỷ chia sẻ chuyện này cho em."
oOo
Phó Quân Sước được khóc ra hết, được trở lại làm một thiếu nữ trong vòng tay của Phùng Thanh La trong thoáng chốc, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Ăn xong cháo, uống xong thuốc, Phùng Thanh La mới cười:
“Phó sư muội, còn có một chuyện ban nãy không tiện nói, bây giờ sư tỷ sẽ nói cho em biết. Ai nói với em là mất hết tu vi thì sẽ trở thành tàn phế vô dụng? Em nhìn thử Lý thiếu hiệp xem?”
Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu?
Phó Quân Sước cũng vậy.
Cô nàng vì chuyện mình mà cơ hồ quên bẵng đi mất rằng chính người từng sử dụng Mỹ Nữ Quyền Pháp đánh bại mình – Toái Đản Cuồng Ma Lý Thanh Vân – cũng từng là một người bị phế tu vi. Thế nhưng hiện tại, cậu chàng đã là người có danh có tiếng trong giới thiên kiêu trẻ tuổi ở Huyền Hoàng giới.
Phó Quân Sước bỗng lắc đầu, nói:
“Sư tỷ nói đùa. Lý thiếu hiệp bái được Bích Mặc tiên sinh làm sư phụ, có thể nói là tam sinh hữu hạnh. Sư muội làm sao mà so được?”
“Vậy thì cũng chưa hẳn. Sư muội, chuyện này đáng nhẽ ta không thể nói cho em nghe, thế nhưng nhìn em thế này, ta quả thực không nỡ. Em có thắc mắc vì sao bỗng nhiên tam tổ lại quay sang dốc sức lấy lòng Bích Mặc tiên sinh hay không?”
“Vì... bọn họ đã cứu chị?”
“Cũng chỉ là một phần thôi. Chủ yếu là do Bích Mặc tiên sinh có ơn truyền đạo cho Kiếm Trì ta.”
...
Sau đó, Phùng Thanh La thuật lại những gì đã được nghe về “kiếm đạo của tiên sinh” cho Phó Quân Sước nghe.
Cô nàng nghe sư tỷ mình kể mà há hốc mồm, mắt tròn xoe, quả thực chính là hình ảnh “mắt chữ O mồm chữ A” kinh điển trong sách giáo khoa.
Dứt câu chuyện, Phó Quân Sước lắc đầu, lè lưỡi:
“Không ngờ trên đời lại có người lí giải kiếm đạo sâu sắc đến thế. Tiên sinh quả thực là bản lĩnh thông huyền, kinh thế hãi tục.”
Phùng Thanh La nói:
“Sư phụ ta từng nói: cầm kiếm lên khó, bỏ xuống càng khó hơn. Học kiếm cố nhiên là khó, thế nhưng chỉ cần quyết tâm, ắt có thể nhập môn được. Thế nhưng kiếm khách tu vi càng cao, lại càng sinh ra một loại ỷ lại, một loại chấp niệm, một loại quyến luyến với thanh kiếm. Kiếm dùng hộ thân, giết địch, cầm thanh kiếm lên há có thể không an tâm hay sao?
“Bỏ thanh kiếm xuống, cũng giống như một đứa trẻ lần nữa bước lên con đường tu hành sau khi biết con đường trước mặt nguy hiểm trùng trùng, chông gai trắc trở thế nào.”
Cô nàng ngừng một chốc, lại nói tiếp:
“Bây giờ sư muội mất hết chân khí, không thể tu luyện lại, mà Lý thiếu hiệp vừa vặn truyền thụ cho em một bộ Mỹ Nữ Kiếm Pháp, chẳng nhẽ em cho rằng đây là trùng hợp hay sao? Chỉ sợ là tiên sinh đã có sắp đặt từ trước, bằng không há lại dạy cho Lý thiếu hiệp một bộ võ công yểu điệu đến thế? Không bằng... em cứ luyện thử đi. Nếu nắm được tinh yếu của kiếm pháp, vị tất đã không thể ‘lấy vô khí thắng hữu khí’?”
Phó Quân Sước càng nghe, càng thấy hào khí bừng bừng, thu bàn tay lại thành nắm đấm, trong mắt thoáng hiện lên vẻ quyết tâm.