[Ngoại truyện này diễn ra trong khi nhóm của Nguyễn Đông Thanh còn ở thành Cổ Long, sau hôm tiệc cưới hai nhà Trương – Hồ, trước khi vào cung tham dự cuộc thi Mỹ Thực Tiến Vua. Thời gian cụ thể trong dòng thời gian của chính truyện là cuối chương 109. Số chương được giữ nguyên theo bản thảo. Chương này (126) và 2 chương tiếp theo (127-128) được đăng vào Valentine trắng, 14/3/2023.]
Trương Mặc Sênh lúc này đang ngồi trước một bàn rộng toàn các món lạ cậu ta chưa thấy bao giờ. Nước dãi Tiểu Thực Thần chảy đến tận cằm. Hắn toan động đũa, nếm thử mấy món “quê nhà tiên sinh” này thì bỗng thấy tức ngực khó thở, nhưng vẫn mặc kệ, bẻ một cái đùi gà, đưa lên miệng. Cái cẳng gà đến sát mặt Tiểu Thực Thần đột nhiên mọc lông ra, rồi tuột khỏi tay hắn, đập thẳng vào mặt Trương Mặc Sênh như một cái chổi lông.
Trương thiếu trang chủ hắt hơi một cái, giật mình tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường trong quán trọ ở quận Cửu thành Cổ Long. Trên ngực có một con mèo béo ị đang chổng mông vào mặt y, cái đuôi trắng đang ngoe nguẩy trước mắt hẳn là thứ vừa phá tan mộng đẹp của cậu chàng.
“Tỉnh rồi à?”
Đại Bạch hỏi một câu tỉnh bơ, cứ như việc Trương Mặc Sênh bị đánh thức không liên quan gì đến y vậy. Tiểu Thực Thần còn chưa kịp nói câu nào thì lại nghe y tiếp:
“Đi, bản thiếu dẫn tiểu tử ngươi vào thành ăn uống!”
Nghe được câu này, bao nhiêu bực dọc chưa kịp thành hình trong lồng ngực Trương thiếu trang chủ biến mất không còn tăm hơi. Cậu chàng cười nịnh:
“Tiền bối, chúng ta đi đâu?”
“Cứ đi rồi sẽ biết!”
Con mèo béo trả lời một cách thần bí.
oOo
Trương Mặc Sênh hôm nay phải gọi là được mở mang tầm mắt. Cứ tưởng Tạ Hàn Thiên đã là cao thủ, nhưng nếu đem so với vị Bạch Sầu Phi hộ vệ cho Bích Mặc tiên sinh này, thì chú hai của nhị sư tỷ còn non và xanh lắm...
Sau khi rời khỏi quán trọ, đi được chừng nửa khắc thì Cải Thảo hóa thành dạng người. Bạch Sầu Phi dắt cậu ta đi thẳng vào tận quận Tam, mỗi lần qua cổng đều là y trả tiền. Vào đến quận Tam, hai người đi thẳng một mạch đến một ngôi lầu lớn. Tới đây, Tiểu Thực Thần có chút dở khóc dở cười. Ở đây đúng là có đồ ăn ngon thật, nhưng... mấy ai đến chốn này để ăn?
Hắn còn chưa kịp lên tiếng thắc mắc thì từ bên trong Phụng Tiên Lầu, đã có tiếng phụ nữ đon đả:
“Ôi chao! Vị công tử này lâu nay không đến làm người ta nhớ đến chết đây!”
Đi kèm giọng nói là một mỹ phụ trạc ngoài ba mươi, trang điểm khá đậm. Nếu Nguyễn Đông Thanh mà ở đây lúc này, khẳng định sẽ trố mắt vì câu “văn mẫu” này.
Tú bà không đợi họ đáp, đã đỏng đảnh đi ra, toan bám lấy Bạch Sầu Phi mà kéo y vào trong. Lúc này, thiếu niên áo trắng đột nhiên quay lại, mỉm cười nhìn mụ.
Nụ cười của tú bà đông cứng trên khuôn mặt, bà ta đờ người ra nhìn thiếu niên trước mặt không chớp mắt một lúc lâu, sau lại nuốt nước dãi một cái. Bạch Sầu Phi có vẻ không lạ gì với loại phản ứng này. Chỉ thấy y tiến tới, ghé tai tú bà, thì thầm gì đó.
Tiểu Thực Thần dỏng tai lên nghe lén có gì còn “học tập”, thế nhưng tuyệt nhiên không lọt tai được chữ nào. Mắt thấy tú bà mặt đỏ lựng, lại còn lấy khăn che miệng cười, hắn liền á khẩu, thầm kêu có dịp phải tìm cách hối lộ thằng cha trước mặt, để y chỉ dạy cho “vài đường cơ bản” mới được!
Tú bà dắt hai người vào một phòng, cho người mang đầy bàn rượu thịt, lại gọi bốn năm cô nương vào tiếp đón.
Tiểu Thực Thần đến đây thực chỉ để ăn nên mặc kệ xung quanh, cắm đầu vào thưởng thức các loại mỹ vị được bày ra trước mặt. Vừa ăn cậu chàng vừa nhủ trong lòng: “Ta là cây ngay không sợ chết đứng, lòng không tạp niệm, có vào lầu xanh cũng chỉ để ăn uống. Thanh La, nàng tuyệt đối không được hiểu lầm bản thiếu!”
Phía đối diện cậu chàng, Bạch Sầu Phi ngồi nhàn nhã ở giữa năm cô gái, người thì gắp thức ăn, người thì châm rượu, người lại cầm quạt phe phẩy cho gã.
Thi thoảng Trương Mặc Sênh cũng liếc mắt nhìn vị Bạch tiền bối này, chỉ thấy y cười với các cô gái, ăn thịt họ gắp, uống rượu họ rót, rất hưởng thụ. Thế nhưng, nói câu phũ phàng thì Tiểu Thực Thần thấy rõ ràng là năm cô nương này chìm đắm trong sắc đẹp của họ Bạch chứ không phải là ngược lại. Thậm chí, cậu chàng nghi ngờ nếu Bạch Sầu Phi tính phí, có khi năm cô gái này sẽ rút tiền túi ra đưa cho y thật cũng nên!
Đang ăn uống vui vẻ, chợt tấm ngọc bội đeo trước ngực của Trương thiếu trang chủ nóng lên, làm cậu chàng giật mình thon thót:
“Sẽ không phải Thanh La đến kinh thành, phát hiện mình đang ở trong kỹ viện chứ?”
Thì ra, tấm ngọc bội gắn ở dây chuyền này của Tiểu Thực Thần có tên Uyên Ương bội, vốn là bảo vật “gia truyền” của nhà cậu ta.
Ngọc bội này có đôi, lại là đồ vừa báu vừa hiếm, cả Huyền Hoàng giới tồn tại không quá ba cặp. Ngoại trừ tính năng như ngọc giản truyền tin thông thường, thì cặp Uyên Ương bội này còn có thể hoạt động dựa hoàn toàn vào tình cảm giữa hai người, không cần dùng đến chân khí. Lại thêm, có thể dựa vào chúng để tìm kiếm, truy tung lẫn nhau. Chỉ cần hai người yêu nhau mỗi người cầm một tấm trong cùng cặp, thì chỉ cần còn ở Huyền Hoàng giới, liền không bao giờ mất liên hệ hay lạc nhau.
Khi xưa, đây vốn là vật đính ước của nghĩa phụ cậu chàng với “Tiểu Tuệ”. Thế nhưng, khi tình nhân cũ của Trương Huyền bỏ đi lấy người khác, cũng đã trả lại cặp ngọc bội này cho lão. Từ đó, cứ lâu lâu lão ta lại lấy vật này ra, ngồi buồn một mình. Một lần Trương Mặc Sênh bắt gặp, hỏi rõ nguyên do, biết được tác dụng của hai tấm ngọc bội thì liền “tịch thu” để “giúp ông già quên dần người xưa đi”. Trương Huyền ngoài miệng cũng chửi thằng con nuôi “mất dạy”, nhưng trong lòng thì lại nghĩ, bảo vật này để chỗ lão cũng vô dụng, chi bằng cho cậu chàng cũng tốt, nên mặc kệ cho Tiểu Thực Thần lấy đi.
Về sau, khi định tình với Phùng Thanh La, cậu chàng liền tặng cô nàng một tấm, tấm còn lại xâu dây chuyền đeo trước ngực từ bấy tới nay.
Hiện tại, mặt dây chuyền này nóng lên giữa lúc Trương Mặc Sênh đang ngồi trong kỹ viện ăn uống, cậu ta sao có thể không chột dạ? Dù gì cái mặt hàng này cũng có tác dụng truy tung!
Thế nhưng sợ mấy thì sợ, Tiểu Thực Thần cũng không dám không “nhấc máy”. Thế là, hắn rút ngọc bội ra, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tức thì, giọng Phùng Thanh La vang lên bên tai, giọng đầy hoảng loạn: