Huyền Thanh nương nương kể xong chuyện đại chiến Long – Lân ngày trước, mới nói:
“Chẳng mấy khi con quay về trúc hải thăm bà bà, không bằng hôm nay cứ ngủ lại bè trúc một đêm, hai ta nói chuyện tâm sự một phen.”
Tạ Thiên Hoa biết tuy Huyền Thanh nương nương bình thường ở ẩn mặc kệ các tộc tranh đấu, nhưng trong Lục Trúc hải tiếng nói của bà có trọng lượng hơn bất kỳ ai. Nay nương nương đã lên tiếng, tộc Huyết Nhãn Trúc Thử hẳn là không dám trái ý.
Thế nhưng, cô nàng cũng không thể đi mất dạng được, mới nói:
“Bà bà, có lẽ không được rồi. Thiên Hoa còn phải quay về ải Quan Lâm báo tin cho Vũ tổng binh nữa.”
“Con nói mà bà bà cứ tưởng là vị kia gọi, gì chứ một tổng binh nhân tộc mà thôi. Bà bà tự nhiên có cách thay con báo tin. Hay bây giờ con bái được cao nhân làm sư phụ, coi thường bản lĩnh của bà bà?”
Huyền Thanh nương nương đáp.
Tạ Thiên Hoa nghe thế, cười lên, nói:
“Con nào dám? Con sợ bà bà lười không muốn quan tâm đến Vũ tổng binh mà thôi.”
“Nói cũng đúng.”
Huyền Thanh nương nương vừa gật đầu, vừa bốc cá nướng ăn tờm tợp, hoàn toàn không thấy cái “tháng này ta ăn chay” ban nãy đâu cả. Tạ Thiên Hoa ngồi xuống bên cạnh, nói:
“Đúng rồi, nghe ban nãy bà bà nói thì dường như người quen biết sư phụ con?”
“Cũng có thể nói như vậy.”
Huyền Thanh nương nương đáp, đôi mắt hơi mang vẻ hoài niệm nhìn xa xa, về phía ngọn núi vô danh và Lão Thụ cổ viện.
Tạ Thiên Hoa không khỏi hiếu kỳ, mới hỏi:
“Bà bà, rốt cuộc sư phụ con từng là người ra sao, có thân phận thế nào, bà bà nói cho con nghe được không?”
“Đại nhân không nói cho con nghe sao?”
Huyền Thanh nương nương nhìn cô nàng, mắt mở to, không hề nhận ra mình vừa trả lời bằng một câu hỏi. Theo bà ta thấy, đến cả bí mật thượng cổ của Huyền Hoàng giới “vị ấy” cũng đã kể cho Tạ Thiên Hoa nghe, không có lý nào chuyện cỏn con như thân phận năm xưa cũng che giấu.
Thế nhưng... bà ta đã nhầm.
Tạ Thiên Hoa lắc đầu:
“Sư phụ giống như đang lâm vào một trạng thái kỳ lạ, không hỏi chuyện tu hành, càng không động đến tu vi, thoạt nhìn giống như người phàm, cẩn thận cảm nhận lại không khác gì sinh linh bí cảnh.”
“Không thể nào. Lẽ nào...”
Huyền Thanh nương nương càng nghe, vẻ đau lòng trên gương mặt càng hiển hiện rõ hơn. Tạ Thiên Hoa càng xem càng thấy tò mò, song cũng không muốn mạo muội hỏi.
Cuối cùng, Huyền Thanh nương nương thở ra một hơi, tay buông xuống, nói:
“Chuyện này chắc hẳn sư phụ của con đã có sắp xếp, khi nào đến thời điểm, đại nhân tự nhiên sẽ cho con biết. Bà bà không tiện chen chân vào, bằng không ngộ nhỡ phá hỏng tính toán của đại nhân thì thực là được không bù nổi mất.”
“Đáng tiếc. Đúng rồi... bà bà đã từng nghe đến ai tên Vương Tiểu Thạch, Bạch Sầu Phi, Quách Tĩnh Dương Quá hay chưa?”
“Là ai? Trên đời còn có cường giả nào tên họ như thế hay sao?”
“Chuyện là thế này...”
Tạ Thiên Hoa thấy Huyền Thanh nương nương cũng không biết đám Tiểu Thạch tồn tại, bèn bắt đầu thuật lại những câu chuyện giang hồ võ hiệp mà Nguyễn Đông Thanh thi thoảng vẫn kể, cộng với mấy quyển tiểu thuyết gối đầu giường của ông đại sư huynh Lý Thanh Vân...
Huyền Thanh nương nương nghe nhập tâm, song lại chặc lưỡi, lắc đầu:
“Theo những gì bà bà biết thì kể từ Long – Lân đại chiến đến nay Huyền Hoàng giới chưa từng xuất hiện mấy cái tên con nói. Trong số những thuộc hạ cũ của đại nhân cũng không có ai tên như vậy cả. Bây giờ bọn họ lại xuất hiện bên cạnh, bảo vệ cho đại nhân, không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra nữa.”
Hai “bà cháu” nói chuyện cao hứng, nháy mắt đã qua mấy canh giờ. Huyền Thanh nương nương lúc này hơi mỏi miệng khô cổ, mới vươn vai đứng dậy, đưa tay đấm lưng mình mấy cái, lại bảo Tạ Thiên Hoa tranh thủ pha ấm trà đặc hai người vừa uống vừa tâm sự. Thế nhưng cô nàng còn chưa kịp đặt ấm lên bếp lửa, thì phía ngách sông đằng trước đã có một chiếc lâu thuyền lách qua đám tre trên đầm, lừ lừ tiến về phía bè trúc.
Lại thấy một thiếu niên tay cầm quạt xếp, thân người đầu dúi, tròng mắt đỏ như máu, mình khoác một cái áo bằng lông hổ từ từ tiến lên mũi thuyền, hô:
“Thiếu chủ Huyết Nhãn Trúc Thử tộc Mộ Dung Từ cầu kiến Huyền Thanh nương nương, có chuyện cần hỏi.”
“Ta không có nhà!”
Huyền Thanh nương nương nói vọng lên, sau đó cũng mặc xác hắn chẳng buồn ngó ngàng gì đến nữa. Bàn tay Mộ Dung Từ bóp gãy cái quạt xếp đang cầm, ánh mắt nhìn về phía Tạ Thiên Hoa thoáng lóe ra một tia hung quang.
Tạ Thiên Hoa nhìn ngược lại, trợn mắt lên làm một cái mặt quỷ, muốn chọc tức tên này một phen.
Mộ Dung Từ hừ lạnh một tiếng, lại nói:
“Nhân tộc có hơn gì chúng ta mà được làm thiên đạo chi linh? Mộ Dung Từ đại biểu cho yêu tộc còn có cốt khí và kiêu ngạo của tổ tiên kỳ lân, quỳ xuống thỉnh cầu nương nương thu hồi mệnh lệnh, để chúng ta xuất binh đồ thành!”
“Ồ? Vậy thằng nhóc nhà ngươi đang chửi bà lão này không có cốt khí phải không?”
Huyền Thanh nương nương nhếch mép cười.
Ánh mắt bà ta lạnh xuống, không còn đạm nhiên chẳng thèm để tâm nữa mà mang đầy sát khí, đánh thẳng về phía Mộ Dung Từ. Tạ Thiên Hoa đứng bên cạnh cũng phải giật mình, tròn mắt nhìn về phía Huyền Thanh nương nương.
Trong ký ức của nàng ta, “bà bà” là một người rất lãnh đạm.
Cơ hồ ngoại trừ một vài việc từng xảy ra trong quá khứ thì cơ hồ bà ấy thờ ơ với hết thảy mọi chuyện, giống như trên đời chẳng có mấy thứ có thể khiến cho Huyền Thanh nương nương để tâm tới.
Cho dù người ta có mắng chửi thế nào bà ta cũng để ngoài tai, chẳng mấy khi động nộ.
Lần này, Mộ Dung Từ có thể khiến Huyền Thanh nương nương nổi giận, chứng tỏ “cốt khí” dường như chính là vảy ngược của bà ấy.
Tạ Thiên Hoa âm thầm ghi nhớ, đặng sau này nói chuyện không vô tình nói thứ không nên nói.
Có lẽ chính bản thân Mộ Dung Từ cũng không ngờ Huyền Thanh nương nương lần này thực sự nổi giận. Bấy giờ đầm nước đen sôi lên sùng sục, từng con sóng cao dâng lên đánh tới tấp vào mạn thuyền. Chiếc lâu thuyền của tộc Huyết Nhãn Trúc Thử tuy cũng có pháp trận phòng ngự, song chẳng tài nào chống lại những con sóng cuồng bạo. Chẳng mấy chốc mà cả thuyền đã xô nghiêng đổ ngả, hai bên mạn thuyền vụn gỗ bắn tung, cột buồm cờ xí nhao nhao đổ rạp.
Mộ Dung Từ cắn răng, nói:
“Hôm nay Mộ Dung Từ đến đây đã coi chết như về, lấy mạng can gián thì có sao? Chỉ mong nương nương có thể vì yêu tộc mà suy nghĩ, chớ nên vì chuyện riêng mà hỏng đại nghiệp!”
Huyền Thanh nương nương đang định đáp lời, thì Tạ Thiên Hoa đã nói: