[ZHIHU] SAU KHI ĂN TRÚNG NẤM ĐỘC, TÔI TƯỞNG MÌNH ĐANG Ở TRONG TRUYỆN H

Chương 2


3 tuần


Chiều hôm đó, Thái tử gia kéo tôi ra ngoài.

Anh ta nói: "Anh trai của Chi Chi đã trở về, mẹ vợ gọi chúng ta qua ăn cơm tối."

Tôi lập tức phấn chấn.

Anh trai của Kim Chi Chi chắc chắn cũng sẽ là người dưới váy tôi.

Giờ tôi không thể thoát ra, có lẽ có thể nhờ anh ấy cứu tôi ra ngoài.

Bây giờ Thái tử gia trông chừng tôi rất chặt, anh ta vẫn đang đi theo con đường cưỡng đoạt, nhưng chỉ cần tôi ra ngoài, anh ta sẽ lập tức trở thành kẻ theo đuổi đầy tiếc nuối, và tôi sẽ hành hạ anh ta tàn nhẫn!

Khi đến nhà họ Kim, anh trai Kim quả nhiên khi nhìn thấy tôi thì mắt sáng lên, còn lập tức ôm tôi vào lòng.

Biểu cảm của Thái tử gia rõ ràng cứng đờ.

Anh trai Kim rất thích tôi.

Anh ấy mua cho tôi rất nhiều quà.

Còn thích xoa đầu tôi.

Kim Chi Chi đứng bên cạnh với vẻ mặt như đang xem kịch hay.

Khi mẹ Kim và bố Kim đều đã đi khỏi, Kim Chi Chi cười gian xảo nói với anh trai: "Anh à, em gái nhỏ của chúng ta bây giờ cứ nghĩ mình đang sống trong một thế giới của tiểu thuyết 18+, nơi mà bất kỳ chàng trai trẻ đẹp nào cũng đều có liên quan đến nó."

Kim Chi Chi đúng là lắm mồm.

Nhưng tôi không nghe được cô ta nói gì, tôi chỉ biết miệng cô ta đang luyên thuyên, chắc chắn không phải là nói tốt về tôi.

*

Nhưng sau khi Kim Chi Chi nói vậy, anh trai Kim rõ ràng run rẩy, im lặng đứng xa tôi một chút.

Thái tử gia đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn tôi.

Anh trai Kim xa lánh tôi, tôi rất buồn, nhìn anh ấy đầy u uất.

Chẳng lẽ anh ấy cũng muốn chơi trò "truy thê hỏa táng tràng" sao?

(*) "Truy thê hỏa táng tràng" miêu tả quá trình nam chính theo đuổi lại nữ chính sau khi đã làm tổn thương cô ấy, giống như bị tra tấn tinh thần vì cảm giác tội lỗi và đau khổ trong việc tìm cách giành lại tình yêu.

Anh trai Kim là kiểu người dịu dàng, lịch sự, là mẫu người mà tôi thích, sau này tôi có thể lật thẻ bài của anh ấy nhiều hơn.

Chẳng bao lâu, anh trai Kim liền lên lầu gọi điện thoại.

Tôi nói với Thái tử gia rằng tôi muốn đi vệ sinh, quả nhiên anh ta không theo tôi.

Tôi lập tức quen thuộc đi lên tầng ba từ cầu thang phía sau tìm anh trai Kim.

Tôi thầm mừng trong lòng, may mà tôi đã đọc quyển tiểu thuyết đó mấy lần, biết phòng của anh trai Kim ở đâu.

Tôi đứng trước cửa phòng, gõ nhẹ.

Anh ấy nói qua điện thoại: "Ngày mai đến công ty nói, em gái tôi tìm tôi."

Sau đó, anh ấy gác máy, xoa đầu tôi hỏi: "Sao thế, trông u uất vậy? Có phải Hà Khiên Chu khốn nạn đó đã bắt nạt em không? Nói với anh, anh sẽ đánh cho nó một trận!"

Tôi hu hu một tiếng lao vào lòng anh ấy: "Anh Kim, anh đưa em đi đi, Hà Khiên Chu luôn giam cầm em, không cho em tự do, em đau khổ lắm... Hu hu hu hu..."

"Anh đưa em đi, em sẵn lòng gả cho anh! Thật đấy!"

*

Toàn thân anh ấy cứng đờ.

Không xa đó có người cười lạnh.

Tôi quay đầu lại, trong làn nước mắt lờ mờ, thấy Thái tử gia âm hồn bất tán đang đứng không xa.

Tôi sợ hãi rúc vào sau lưng anh Kim, hoảng sợ nói: "Tôi muốn rời xa anh! Tôi không muốn làm thế thân!"

Anh ta lạnh lùng nói: "Em còn chê một người chồng là ít quá, có phải muốn hưởng phúc của một lúc nhiều người chồng không? Em không sợ rụng răng, bố mẹ em biết rồi sẽ đánh chết em trước sao."

Tôi trừng mắt nhìn anh ta: "Mẹ tôi đang nằm viện chờ tiền phẫu thuật, anh còn giam cầm tôi, không cho tôi gặp mẹ, đồ cầm thú!"

Kim Chi Chi và mẹ Kim họ cũng đột nhiên xuất hiện.

Kim Chi Chi phấn khích nói: "Mẹ à, hóa ra em gái nhỏ đang bán thân để cứu mẹ cơ!"

Tôi cắn môi, nhìn gương mặt ác độc của Kim Chi Chi: "Quản lý đàn ông của cô cho tốt, đừng đến tìm tôi nữa!"

Biểu cảm của cô ta lập tức giống như bị táo bón.

Tôi tội nghiệp nhìn anh Kim: "Anh Kim, anh đưa em đi đi, em biết anh thích em mà."

“...”

Cảnh náo loạn này kết thúc bằng việc Thái tử gia mặt mày đen sì, kéo tôi lên xe về nhà.

Vì bố Kim đang cầm cây chổi lông gà đánh anh Kim, hỏi anh có làm gì tôi không.

Không còn tâm tư nào mà ăn uống nữa.

*

Không ngờ, anh Kim cũng không cứu được tôi.

Thái tử gia vừa lái xe, mặt vừa lạnh lùng.

Tôi biết, anh ta muốn trừng phạt tôi, mỗi khi anh ta có biểu cảm này, nghĩa là muốn trừng phạt tôi.

Anh ta chậm rãi mở miệng: "Em thật sự nghĩ mình đang sống trong cuốn tiểu thuyết tệ hại đó sao?”

“Chẳng lẽ em không muốn tìm sáu người anh em về nữa sao?"

"Đó là thiết lập của cốt truyện." Tôi kiêu hãnh nói: "Tôi sẽ tôn trọng sự phát triển của cốt truyện! Vì vậy anh đừng cản đường tôi nữa!"

Anh ta cười nhạt: "Hay lắm, sao anh lại không phát hiện ra em có thể điên như thế này nhỉ! Ban đầu anh còn tôn trọng em, không nỡ để em quá mệt."

Mắt tôi ngay lập tức đỏ hoe.

Anh ta luôn hành động theo sở thích của mình, không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của tôi.

Bởi vì đây là một bộ tiểu thuyết NP vô nhân tính.

Ngay cả khi tôi bị ốm sốt, anh ta cũng không tha cho tôi.

Còn nói tôi đang nóng rực.

Anh ta còn mặt mũi để nói những lời này.

Khi dừng đèn đỏ, anh ta quay đầu, dịu dàng vuốt tóc tôi: "Bé cưng, Chủ nhật nghỉ ngơi, em thất vọng phải không?"

Anh ta nhe răng cười với tôi, nhẹ nhàng chớp mắt, sau đó tiếp tục nói: "Không sao đâu, sau này mỗi ngày đều không cần nghỉ ngơi, chúng ta sẽ theo đúng nhịp điệu của cuốn tiểu thuyết tệ hại đó."

Tôi rùng mình, cảm thấy có gì đó không ổn...

*

Tôi bị Thái tử gia kéo về nhà, loạng choạng bước đi.

Khi chuẩn bị bước vào cửa chính, tôi cố sức bám vào cánh cửa, hét lên: "Anh thả tôi ra! Nếu anh còn giam cầm tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!"

Anh ta một tay giữ tôi lại, một tay gỡ tay tôi ra khỏi cánh cửa.

Tôi khóc lóc cầu xin anh ta: "Hu hu, anh tha cho tôi đi, anh sắp kết hôn rồi mà, tôi không muốn làm người thứ ba."

Đúng lúc đó, có người giúp việc đi ra.

Tôi kêu lớn: "Cứu tôi với! Cứu tôi với!"

Có một dì trông lạ mặt, nhìn tôi có chút không nỡ, định lại gần.

Tôi nhìn thấy hy vọng, nhưng cuối cùng, một dì khác bên cạnh kéo dì đó đi, còn nói: "Hai vợ chồng họ đang chơi trò vui vẻ, chị đừng xen vào làm chi."

Thái tử gia giống như một tên phản diện, cười ha hả, sau đó vác tôi từ dưới lầu lên trên lầu.

Anh ta còn tìm thấy cuốn tiểu thuyết mà tôi đã xuyên vào.

Rồi trừng phạt tôi theo như trong sách mô tả.

Cuối cùng, đầu óc tôi hoàn toàn mơ hồ.

*

Anh ta cầm hai quả trứng gà đến để tôi chườm mắt.

Tôi tức giận nói: "Không cần anh giả vờ tốt bụng."

"Được rồi, đừng giận nữa, anh xin lỗi, vừa rồi anh làm có hơi quá."

Trứng gà nóng chườm lên mắt qua một lớp giấy ăn, thực sự rất dễ chịu.

Tôi ậm ừ một tiếng, tận hưởng sự dịu dàng của anh ta.

Ưu điểm của câu chuyện này là mỗi nam chính đều thật lòng yêu nữ chính, trên giường thì hung tàn, dưới giường lại dịu dàng.

Ngay cả một người lạnh lùng như Thái tử gia cũng không ngoại lệ.

Khi tôi đang ngủ, tôi mơ màng nghĩ rằng mình nhất định phải trốn thoát và đưa cốt truyện tiếp diễn.

Kết quả là Thái tử gia theo dõi tôi rất chặt.

Sáng hôm sau, tôi tự nhiên tỉnh dậy, tưởng rằng anh ta đã đi rồi, nhưng anh ta đang làm việc trong phòng khách của phòng ngủ. Thấy tôi tỉnh, anh ta cùng tôi xuống lầu.

Trong khi tôi đang ăn sáng, tôi nhìn anh ta và hỏi: "Anh không đi làm sao?"

"Anh đợi em." Anh ta trả lời.

Tôi chỉ vào mình: "Tôi sao?"

Anh ta gật đầu.

*

Tôi cực kỳ không tình nguyện mà thay quần áo, trước khi ra cửa, tôi cố gắng chống cự lần cuối: "Anh đừng nghĩ rằng có thể giam giữ thân thể của tôi thì sẽ có được trái tim tôi. Tôi sẽ không yêu một người đàn ông không tôn trọng ý muốn của tôi!"

Thím Vương giúp việc há hốc miệng kinh ngạc, vẻ mặt như vừa hóng được chuyện.

Thái tử gia nhướn mày và nói: "Anh cần trái tim của em để làm gì? Anh chỉ cần thân thể của em là đủ rồi."

Tôi tức giận đến mức mắt đỏ hoe, tôi đúng là một phụ nữ đức hạnh bị ác bá ức hiếp.

Suốt chặng đường đi, tôi từ chối nói chuyện với anh ta.

Khi đến công ty của anh ta, anh ta vẫn nắm tay tôi.

Tôi mỉa mai anh ta: "Anh không sợ bạch nguyệt quang Kim Chi Chi của anh ghen sao? Không phải cô ấy là người anh cưng nhất sao?"

Anh ta cười nhạt, chậm rãi nói: "Cô ấy rất rộng lượng, không như em, lòng dạ nhỏ nhen."

Tôi tức giận nhéo anh ta một cái, anh ta đau đến kêu lên, nhưng trong lòng tôi lại có chút xót xa.

*

Chúng tôi cùng đi thang máy riêng lên tầng 79, nhân viên của anh ta thấy chúng tôi, mắt sáng rực lên.

Đặc biệt là khi nhìn thấy tôi thì như sói đói nhìn thấy xương.

Nhìn những khuôn mặt này, tôi trầm ngâm suy nghĩ.

Chẳng lẽ ở thế giới này, ngoài việc bị các nam chính ức hiếp, tôi còn phải bị những nhân vật quần chúng ức hiếp nữa sao?

Họ ức hiếp tôi, sau đó các nam chính sẽ đến làm anh hùng cứu mỹ nhân, vả vào mặt họ?

Vào đến văn phòng, Thái tử gia bảo tôi: "Em tự chơi đi, trên bàn có iPad, bánh ngọt và kem ở trong tủ lạnh, nhưng ăn ít thôi, không thì em lại muốn kêu giảm cân. Nếu chán, em có thể bảo thư ký dẫn em đi phòng gym, nhưng em đang bệnh, đừng tự ý ra ngoài, kẻo bị người ta chú ý."

Nói xong, anh ta tự đi đến bàn làm việc, trông có rất nhiều tài liệu cần xử lý.

Các thư ký ra vào tấp nập, trông rất bận rộn.

Tôi chỉ biết ngồi cô đơn trên sofa.

Tôi là nữ chính.

Nữ chính nào ngồi xem video và ăn vặt chứ.

Chắc chắn là phải ngồi suy tư trầm buồn.

Ngồi một lát, anh ta cũng không đến an ủi tôi.

Tôi cảm thấy chẳng có gì thú vị nên ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng, một nữ thư ký đã tiến tới, kính cẩn nói: "Phu nhân, muốn đi phòng gym không? Tôi sẽ đi cùng cô."

*

"Tôi không phải là phu nhân." Tôi buồn bã nói, "Tôi chỉ là một thế thân thôi."

Cô ta sững lại, nhìn tôi rồi lại nhìn vào phòng làm việc của Thái tử gia, sau đó bình tĩnh nói: "Vậy cô cần gì không?"

"Tôi chỉ đi dạo một chút thôi."

Sau đó, cô ta đi theo sau tôi.

Khi tôi vào phòng trà, vài cô gái trẻ thấy tôi, mắt lấp lánh.

"A a a a, Chi Chi Chi Chi Chi Chi! Em là fan của chị! Chị có thể cho em xin chữ ký không?"

Các cô ấy trông rất ngây thơ và có vẻ rất thích tôi.

Tôi xấu hổ định nói rằng tôi không phải là Kim Chi Chi.

Kim Chi Chi là ngôi sao lớn, tôi chỉ là hàng giả.

Nhưng trước khi tôi mở miệng, eo tôi đã bị một bàn tay ôm lấy.

Hương thơm quen thuộc truyền đến, là Thái tử gia: "Sao em lại đến đây?"

"Tôi chỉ đi dạo thôi."

Anh ta xoa đầu tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền vào lòng tôi, tôi tham luyến sự dịu dàng của anh ta.

Tiếc là, trong lòng anh ta bây giờ vẫn yêu Kim Chi Chi, chỉ khi tôi rời đi, anh ta mới nhận ra giá trị của tôi.

*

"Em muốn ký tặng họ không?"

Tôi nhìn những cô gái đó, thật sự không nỡ làm họ thất vọng, nếu đã đóng giả lâu như vậy thì giả thêm lần nữa cũng không sao.

Tôi ngồi xuống bàn, ký tặng theo yêu cầu của họ.

Kết quả, càng ký càng nhiều, còn có cả hàng dài...

Nhưng mọi người rất trật tự.

Tôi nghi ngờ nhìn Thái tử gia, anh ta thản nhiên nói: "Xem như phúc lợi cho nhân viên, không thì mọi người lại nghĩ anh thích đàn ông."

Anh ta ngồi bên cạnh tôi, tôi ký xong, anh ta trả lại thẻ hoặc ảnh cho người kia.

Trông như trợ lý của tôi vậy.

Ký tặng một lúc lâu mới xong, kỷ luật trong công ty anh ta thật không ra gì, giờ làm việc mà lại đi đu idol.

Sau đó, tôi lại bị anh ta đưa về văn phòng.

Lần này tôi không đi lung tung nữa, vì có chút mệt nên ngủ trên sofa.

Khi tôi tỉnh dậy, anh ta vẫn đang xem tài liệu.

Đã quá 12 giờ rồi.

Anh ta thấy tôi tỉnh, hỏi: "Dậy rồi à? Đi thôi, đi ăn cơm, em cứ đòi đi ăn ở nhà ăn mãi mà."

*

Tôi có chút mơ màng.

Hôm nay anh ta mặc một bộ vest cắt may vừa vặn, trông càng thêm điển trai, cao lớn, khí chất lạnh lùng.

Khi bàn tay dài của anh ta đan chặt vào tay tôi, tôi cảm thấy, tôi không cần nghĩ ngợi gì, cứ theo anh ta là được.

Nghĩ đến việc anh ta tốt như vậy nhưng lại thích Kim Chi Chi, lòng tôi bỗng dưng buồn bã.

Lên thang máy, chỉ có hai chúng tôi.

Tôi lao vào lòng anh ta: "Anh đừng yêu Kim Chi Chi nữa, yêu em đi, em cũng sẽ đối xử tốt với anh."

Anh ta cười, véo má tôi: "Không được, Chi Chi là người duy nhất anh sẽ yêu trong đời này."

Anh ta cười dịu dàng, nhưng thật tàn nhẫn, tôi tức giận nói: "Đẹp trai vậy mà lại có trái tim ác độc!"

Tôi cố gắng hôn anh ta.

Trong sách nói, thang máy này rất dài, nam nữ ở trong đó có thể làm đủ trò.

Nhưng khi tôi đang hôn say sưa, cửa thang máy mở ra, một nhóm người bên ngoài trố mắt nhìn chúng tôi, mọi người đồng loạt hít một hơi.

Thái tử gia bình thản khoác vai tôi, đưa tôi đi, tôi đỏ mặt giấu mình vào ngực anh ta, không dám nhìn người khác.

Thức ăn ở công ty anh ta rất ngon, ở các quầy nhỏ có đủ loại đặc sản từ khắp nơi, chúng tôi lấy thức ăn và ngồi ở một chỗ gần cửa sổ.

Giống như hồi còn đi học.

Ngồi xuống, tôi thở dài.

"Sao thế?"

Anh ta vừa bóc tôm vừa hỏi: "Không có món em muốn ăn sao?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play