[ZHIHU] SAU KHI ĂN TRÚNG NẤM ĐỘC, TÔI TƯỞNG MÌNH ĐANG Ở TRONG TRUYỆN H

Chương 1


3 tuần


Tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết “nph không tam quan, cẩn thận khi đọc”.

Đây là cuốn mà tôi vừa mới nghiên cứu.

Cốt truyện đại khái như thế này: nam chính là Thái tử gia Kinh Khuyên, nữ chính “tôi” (dưới đây gọi là “tôi”) đến nhà anh ta ứng tuyển làm giúp việc.

Anh ta phát hiện tôi trông rất giống với bạch nguyệt quang Kim Chi Chi của mình nên đã coi tôi là người thay thế và ép buộc tôi phải ở bên anh ta.

Sau đó, tôi luôn cố gắng trốn thoát nhưng lại bị anh ta giam cầm, và hầu hết cốt truyện đều là cảnh hai người ân ái với nhau.

Không hề kiềm chế, ân ái không ngừng.

Hiện tại cốt truyện đã đến giai đoạn cao trào, chính là khi bạch nguyệt quang Kim Chi Chi của Thái tử gia trở về từ nước ngoài, và tôi phải vừa chịu đựng sự ngược đãi từ Thái tử gia, vừa phải trả thù anh ta bằng cách qua lại với những người anh em của anh ta.

Cuối cùng tôi phát hiện ra rằng mình đã yêu cả anh ta lẫn những người anh em của anh ta.

Và tất cả họ đều yêu tôi, không muốn chịu đựng nỗi đau mất tôi nên quyết định chia sẻ tình yêu của tôi.

Mọi người đều đạt được sự hòa hợp trong cuộc sống.

Đúng là một cuốn tiểu thuyết "nph không tam quan, cẩn thận khi đọc".

Tôi ngồi trên giường bệnh, loại bỏ hai người phụ nữ và một người đàn ông lớn tuổi, tập trung đếm lại những anh chàng đẹp trai còn lại.

*

Theo cốt truyện, bất kỳ anh chàng đẹp trai nào mà tôi nhìn thấy cuối cùng cũng sẽ bị tôi quyến rũ.

"Một, hai, ba, bốn..."

Tôi lại đếm một lần nữa.

"Một, hai, ba, bốn..."

Tôi cẩn thận đếm hai lần, sao chỉ có 6 người thôi nhỉ?

Bác sĩ bên cạnh vẫn đang nói chuyện: "Cô ấy đã ăn phải nấm độc, mặc dù đã rửa ruột nhưng đầu óc vẫn sẽ rối loạn một thời gian, bất kể trong thời gian này cô ấy làm gì, cứ chiều theo ý cô ấy."

Bác sĩ đi rồi.

Bạch nguyệt quang Kim Chi Chi của Thái tử gia hỏi tôi: "Tri Tri, em đang làm gì vậy? Giờ cảm thấy thế nào?"

Tôi liếc nhìn cô ấy, quả thật rất đẹp.

Dù sao thì tôi cũng được Thái tử gia để mắt đến vì trông giống cô ấy đến sáu phần.

Và bây giờ tôi phải nhập viện cũng là vì cô ấy đẩy tôi xuống cầu thang, khiến tôi ngã như vậy.

Tôi không để ý đến cô ấy, chỉ chìm đắm trong thế giới của mình: "Sao chỉ có 6 người thôi, Chủ nhật nghỉ à?"

*

Nam chính của câu chuyện ngồi bên giường tôi, vuốt nhẹ đầu tôi, dịu dàng hỏi: "Cảm thấy thế nào rồi, còn chóng mặt không?"

Nước mắt tôi rơi ngay lập tức: "Hu hu, cậu chủ, anh thả em ra đi, người yêu thật sự của anh đã trở về rồi, anh còn giữ em lại làm gì nữa, nếu không phải Kim Chi Chi đẩy em, em sẽ không phải nhập viện đâu hu hu hu hu..."

Mọi người hóa đá.

Bác sĩ lại được gọi vào, chiếu đèn vào mắt tôi một hồi lâu rồi hỏi tôi vài câu, nhưng tôi không trả lời.

Bây giờ tôi hoàn toàn đồng cảm với nữ chính, tôi chính là nữ chính, Ngân Tri Tri.

Nhìn đi, một người là Kim (vàng), một người là Ngân (bạc), tôi hoàn toàn là người thay thế cho nữ chính Kim Chi Chi.

Tôi chỉ là một bông hoa nhỏ thuần khiết, bị các thiếu gia vô lương tâm chơi đùa để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ.

Mọi người bên cạnh vẫn đang nói chuyện.

Chẳng bao lâu sau, Thái tử gia đến hỏi tôi.

*

Tôi nhìn anh ta.

Dù anh ta là một người vi phạm pháp luật, cường tráng, giam giữ trái phép, đáng lẽ phải ngồi tù mãi mãi.

Nhưng vì đây là một cuốn tiểu thuyết np nên nam nữ chính có thể yêu nhau qua việc ân ái.

Vì vậy, bây giờ tôi rất yêu anh ta.

Hơn nữa, anh ta là nam chính, anh ta rất đẹp trai, khuôn mặt còn đẹp hơn cả tượng điêu khắc.

Lại quyền thế vô song.

Và ban đầu anh ta là một anh chàng lạnh lùng, sau này để lấy lại trái tim nữ chính, anh ta biến thành một chàng trai ấm áp, thậm chí còn tranh giành tình yêu với những người đàn ông khác.

Anh ta cau mày hỏi tôi: "Tên em là gì?"

"Ngân Tri Tri." Tôi chậm rãi trả lời: "Ngân trong bạc, Tri trong biết, em không phải là người thay thế cho bạch nguyệt quang Kim Chi Chi của anh. Em chỉ là một người giúp việc trong nhà anh, quan hệ giữa chúng ta phải chấm dứt."

Tôi căm hận nhìn Kim Chi Chi, cô ấy nghe thấy lời tôi nói liền bật cười.

Tôi càng tức giận hơn.

Thái tử gia nhìn cô ấy một cái, cô ấy liền im lặng.

Những người khác cũng che miệng cười trộm.

Chỉ có một cặp vợ chồng trung niên lo lắng nhìn tôi.

Tôi biết, họ là bố mẹ của Kim Chi Chi.

Họ mưu mô, sợ rằng Thái tử gia bây giờ rất quan tâm đến tôi, lo lắng con gái họ sẽ chịu thiệt.

Kim Chi Chi lén nói với Thái tử gia: "Thiết lập mà nó nói giống như cốt truyện cuốn tiểu thuyết mà nó đã gửi cho chị vậy, ha ha ha, vất vả cho em rồi em rể."

Tôi buồn bã nhìn bóng dáng cặp đôi đó.

Chỉ có Kim Chi Chi mới có thể đứng cạnh Thái tử gia rạng rỡ như vậy.

Tôi ngẩng đầu 45 độ nhìn lên trời.

Để lại một góc nghiêng đẹp tuyệt vời.

Sách đã viết như vậy.

*

Nhìn lên trời hồi lâu, không ai để ý đến tôi.

Mà là họ đều an ủi Thái tử gia vài câu rồi rời đi.

Người bệnh là tôi, người được an ủi là anh ta.

Anh ta đưa tôi trở về biệt thự.

Tôi lập tức đeo tạp dề vào, định đi nấu ăn.

Tôi là một cô giúp việc nhỏ chăm chỉ.

Người giúp việc nhìn thấy tôi thì giật mình: "Mợ ơi, để chúng tôi nấu ăn là được rồi, mợ vừa mới đầu độc chính mình vào bệnh viện, đừng làm đồ ăn nữa."

Những lời này tôi không nghe thấy.

Tôi biết những người giúp việc này đều tốt với tôi, vì họ thường xuyên nghe thấy tiếng Thái tử gia hành hạ tôi, ai cũng đồng cảm với tôi.

Thái tử gia nói tôi chỉ là món đồ chơi, làm gì cũng được, vì bạch nguyệt quang của anh ta quý giá như vàng ngọc nên phải giữ cho cô ấy luôn thuần khiết.

Tôi khóc đau đớn lắm.

Nhưng giờ tôi đã xuyên vào đây, tôi sẽ không để anh ta hành hạ tôi nữa, tôi định lãnh đủ tháng lương này rồi sẽ rời xa anh ta.

Chạy trốn là linh hồn của cuốn sách này.

Những người anh em của anh ta vẫn khá ổn, vì đây là tiểu thuyết np, tôi vẫn phải tôn trọng cốt truyện.

Không theo cốt truyện, tôi có thể sẽ biến mất? Hoặc bị điện giật?

Dù sao thì những bộ truyện xuyên không khác tôi từng xem đều là như vậy.

*

Khi tôi vừa định nhặt rau, tôi cảm thấy có người đang nhìn mình từ phía sau.

Tôi quay đầu lại và thấy Thái tử gia.

Anh ta đút tay vào túi, nói với tôi: "Lên lầu tắm rửa trước đi."

Tôi vẫn còn rất sợ anh ta.

Im lặng tháo tạp dề, tôi theo anh ta lên lầu.

Khi anh ta chuẩn bị vào phòng, tôi giữ anh ta lại.

Tôi cứng cỏi và dũng cảm nói: "Tôi biết anh nghĩ tôi thấp hèn, chỉ đáng để anh chơi đùa, nhưng giờ tôi không muốn thế nữa."

Anh ta nhướn mày, nhìn tôi với vẻ đầy hứng thú, ra hiệu cho tôi tiếp tục.

Nước mắt trào ra trong mắt tôi: "Anh hãy sống tốt với Kim Chi Chi đi, dù cô ấy là người phụ nữ xấu xa, nhưng anh lại thích cô ấy mà."

Anh ta cười khúc khích.

Tôi đang khóc, vậy mà anh ta lại cười?

Tôi rất giận, thấy không đáng thay cho nữ chính, mà cũng thấy không đáng cho thân thể và tình cảm mà tôi đã kế thừa từ nữ chính: "Anh bây giờ đối xử tệ với tôi như vậy, sau này sẽ có ngày anh phải hối hận và đuổi theo tôi! Lúc đó, tôi sẽ không thèm nhìn anh nữa! Hừ!"

Tôi giận dữ đóng sầm cửa lại, quen thuộc đi vào phòng tắm.

*

Sau khi tắm xong, tôi mới nhận ra mình quên mang quần áo ngủ.

Đang định quấn khăn tắm thì có tiếng gõ cửa.

Tôi giật mình.

Lúc này, nam chính thường sẽ làm những chuyện không đứng đắn!

Tôi cảnh giác hỏi: "Làm gì! Tôi không còn là tôi trước đây nữa! Đừng hòng ngủ với tôi!"

Anh ta nói với giọng điềm tĩnh: "Đem quần áo cho em."

Hả?

Tại sao tôi lại có chút thất vọng nhỉ?

Tôi mở cửa, trong tay anh ta quả thật là bộ quần áo ngủ của tôi.

Tôi giật lấy.

Anh ta mỉm cười: "Thất vọng vì anh không làm gì em à?"

Anh ta đột nhiên lại gần tôi: "Lúc này anh có nên vào làm gì đó không?"

Khi anh ta tiến gần, mặt tôi đỏ lên. Tên khốn vô liêm sỉ này, những suy nghĩ xấu xa lập tức xâm chiếm tâm trí tôi.

Tức giận khóa cửa lại, thay đồ rồi bước ra, thấy anh ta ngồi trên sofa, cầm điện thoại của tôi xem.

Tôi vội giật lại: "Sao anh vào được? Sao lại lục điện thoại của tôi!"

Lập tức nhớ lại việc anh ta giam giữ tôi, còn theo dõi điện thoại của tôi.

Mắt tôi đỏ hoe vì uất ức.

*

Lần này, anh ta làm người tử tế, kéo tôi ngồi lên đùi, dỗ dành: "Em bị ấm ức gì, nói cho chồng nghe xem nào."

"Anh không phải chồng tôi." Tôi nghẹn ngào nói: "Anh chỉ là tên khốn nạn giam giữ tôi, coi tôi là thế thân thôi!"

Khóe miệng anh ta giật giật, muốn nói gì đó nhưng lại không nói.

Tôi biết, sự thật luôn mạnh hơn lời nói.

Ăn cơm xong, Thái tử gia rất tự nhiên muốn ngủ chung phòng với tôi.

Tôi từ chối: "Tôi chỉ là người giúp việc nhà anh, không phải thứ để anh mua về, làm ơn tôn trọng tôi!"

Anh ta nhìn quanh phòng rồi nhìn tôi, lắc đầu: "Anh sợ em đá chăn cảm lạnh."

Anh ta không nói thêm gì, đẩy tôi vào phòng rồi đóng cửa lại.

Khi anh ta định ôm tôi, tôi chính trực đẩy anh ta ra: "Tôi là người đàng hoàng!"

Anh ta lại cười khúc khích.

Rồi như trong sách viết, anh ta đưa bàn tay quỷ ám đến với tôi...

Tôi là nữ chính trong câu chuyện NP, thân hình mềm mại, dễ bị đẩy ngã...

*

Sáng hôm sau, tôi xấu hổ nhìn anh ta.

Anh ta nhướn mày: "Em làm cái gì với vẻ mặt đó, chẳng phải em nói em là người giúp việc nhà anh sao?"

"Tôi muốn từ chức!"

"... Thế tiền phẫu thuật cho mẹ em thì tính sao?"

Nước mắt tôi lập tức tuôn ra nhìn anh ta.

Anh ta đúng là kẻ xấu, dùng mẹ tôi để uy hiếp tôi.

Nếu mẹ tôi khỏe lại, tôi muốn rời xa anh ta, anh ta sẽ dùng sự an toàn của mẹ tôi để đe dọa tôi.

Anh ta lau nước mắt cho tôi, mùi hương dễ chịu trên người anh ta xâm chiếm, tôi lập tức cảm thấy bối rối.

Có lẽ đây cũng là phần của thiết lập.

Giọng anh ta còn khàn khàn: "Em thích đóng vai nữ chính đau khổ vậy sao?"

Tôi bối rối nhìn anh ta.

Anh ta kéo tôi dậy, giúp tôi bóp kem đánh răng, còn lấy nước súc miệng cho tôi.

*

Nhìn đi, anh ta trông thì lạnh lùng, khó gần, nói năng cũng lạnh nhạt, ít lời.

Nhưng khi chăm sóc người khác, anh ta thực sự rất tận tình.

Tôi nhìn chúng tôi trong gương đang đánh răng cùng nhau, lòng đau như cắt.

Sau này, anh ta sẽ hạnh phúc với Kim Chi Chi như thế này.

Anh ta chỉ coi tôi là thế thân.

Anh ta coi tôi là thế thân, tôi cũng sẽ cắm sừng cho anh ta.

Anh ta làm gì trước, tôi sẽ trả đũa sau.

Khi anh ta dắt tôi xuống lầu, mẹ của Kim Chi Chi đã ngồi trong phòng khách.

Thấy chúng tôi xuống, bà hỏi thăm: "Tri Tri, con cảm thấy đỡ hơn chưa?"

"Không cần giả vờ quan tâm." Tôi lườm bà: "Bà yên tâm đi, chỉ cần Hà Khiên Chu đồng ý thả tôi ra, tôi sẽ lập tức rời đi! Tuyệt đối không tạo thành uy hiếp cho con gái bà đâu."

Mẹ Kim bất lực nhìn tôi, lạnh lùng hỏi: "Ngân Tri Tri, nếu đã chiếm chỗ của con gái tôi thì mau ăn hết chén canh này, dưỡng bệnh rồi hãy đi. Nhà con rể tôi không thể nuôi một người giúp việc yếu đuối như cô được."

*

Mắt tôi lập tức đỏ lên.

Tôi nhớ đến mẹ mình đang nằm trong bệnh viện, vẫn chờ tiền thuốc men của tôi.

Nếu mẹ tôi còn khỏe mạnh, chắc chắn cũng sẽ quan tâm tôi như thế này.

Mẹ Kim lập tức nắm tay tôi: "Con nhỏ này, động một chút là khóc, có khi nào bị trầm cảm không? Có cần đi bệnh viện khám không?"

"Mẹ, không sao đâu, trước khi bị trúng độc cô ấy cũng thích diễn lắm, toàn muốn đóng phim bi thương thôi."

Tôi phải dưỡng bệnh tốt.

Rồi nhanh chóng rời đi.

Tôi húp cạn chén canh của mẹ Kim.

Cảm giác như có hương vị của mẹ.

Tôi nhìn mẹ Kim.

Chẳng lẽ truyện này còn có tình tiết con cái thật giả?

Có khi nào tôi mới là con ruột, hoặc tôi và Kim Chi Chi là chị em?

Nhưng câu chuyện NP mà tôi thích có đủ loại trai đẹp, họ và nữ chính cũng có đủ loại hành động không có đạo đức, tôi đã đọc mấy lần, không thấy có tình tiết con cái thật giả đâu.

Trong lúc ăn cơm, mẹ Kim nói: "Giờ nó như vậy, đừng để nó ra ngoài làm việc nữa, vốn đã ngốc nghếch, giờ còn mất cả đầu óc."

Thái tử gia nói: "Con cũng nghĩ vậy, nhưng cô ấy không muốn ở đây, còn cãi nhau đòi dọn ra ngoài."

“Đừng để ý tới nó.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play