Ngọt Ngào

Chương 6: Số điện thoại - Cảm ơn hơi nhiều đấy.


2 tuần

trướctiếp

Chương 6: Số điện thoại và lời cảm ơn.

Tần Hàm chui vào xe nhà Từ Duy Nhiên, luồng gió điều hòa quá lạnh trong xe khiến cô khẽ xoa cánh tay.

Khi đóng cửa xe, Tần Hàm nhìn vào tiệm xăm, Trương Úc Thanh vẫn ngồi trên chiếc ghế đó, đã cúi đầu tiếp tục vẽ bản phác thảo của mình.

Ngón tay đang đặt lên nút hạ cửa sổ của Tần Hàm rụt lại, ban đầu định vẫy tay chào tạm biệt Trương Úc Thanh, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đó của anh, cô cảm thấy dường như việc cô đến hay đi không hề quan trọng.

Bỗng dưng, Tần Hàm có cảm giác như mình chưa từng bước vào tiệm xăm của Trương Úc Thanh.

Nghĩ vậy, cô cúi đầu, nhìn đôi tất màu hồng lộ ra từ đôi giày thể thao màu trắng.

Ồ, vậy là đã đến rồi.

Dù sao cô vẫn đang mang đôi tất của người ta mà.

Nhưng tại sao Trương Úc Thanh lại có đôi tất nữ?

Là của bạn gái anh sao?

Khi cô ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, phố Diêu Nam Tà đã trở thành một bóng mơ hồ, bị ánh nắng chói lòa làm cho trông giống như một ảo ảnh ở rìa thành phố.

Từ Duy Nhiên không biết từ đâu lấy ra một đống đồ ăn vặt, cả người xoay người lại: "Tần Hàm, cậu ăn cái này không? Socola này ngon lắm, bên trong có nhân mềm."

Tần Hàm lắc đầu.

"Nếu cậu sợ mập, còn có cái khác, quả hạch cậu ăn không?"

"Không cần, cảm ơn."

"Hazzz, tớ không phải nói cậu mập đâu, cậu gầy lắm rồi, không cần giảm cân."

Từ Duy Nhiên gãi đầu, với tay ra khỏi ghế phụ lái, lần lượt lấy đống đồ ăn vặt trong lòng ra, chất lên ghế sau, "Còn cái này nữa, thạch này cũng ngon lắm, chị tớ lúc nào cũng ăn loại thạch này, vị đào trắng và dâu tây."

Tần Hàm vẫy tay, mỉm cười lịch sự đáp: "Tớ thật sự không ăn đâu, lát nữa còn phải ăn đồ ngọt, sợ ăn không nổi."

"Ừ, vậy cũng được, không ăn nữa, nghe nói tiệm đồ ngọt đó ngon lắm, để dành bụng ăn."

Từ Duy Nhiên yên lặng được chưa đầy nửa phút, lại quay đầu lại: "Hazzz, Tần Hàm, dù sao chúng ta cũng là bạn học cấp ba ba năm rồi, thêm WeChat đi, tớ còn chưa có WeChat của cậu nữa."

Tần Hàm rất ngoan, khi còn học cấp ba, nhà trường yêu cầu không được sử dụng điện thoại, nhưng hầu hết mọi người đều lén mang điện thoại vào lớp, nhưng cô thì trong suốt ba năm, chưa bao giờ mang điện thoại vào lớp.

Điện thoại của cô là bố mẹ chủ động mua cho, mỗi năm đều mua cái mới, nhưng thực ra cô cũng không sử dụng nhiều.

Danh sách bạn bè trên WeChat của cô ngoài người nhà, chỉ có Hồ Khả Viện.

Theo logic của cô, cô và Từ Duy Nhiên không thân, Từ Duy Nhiên là bạn của Hồ Khả Viện.

Vì vậy Tần Hàm thành thật trả lời: "Chúng ta không phải có nhóm lớp sao, Khả Viện cũng có WeChat của tớ, tìm cậu ấy là có thể tìm được tớ."

"Ồ." Từ Duy Nhiên đang chuẩn bị tìm mã QR của mình liền dừng lại, quay người lại dựa vào ghế, không nói thêm lời nào trong suốt phần còn lại của chuyến đi.

Xe tiến vào khu dân cư nhà Hồ Khả Viện, có lẽ do trời quá nóng, trong khu cũng không có nhiều người, vừa nhìn đã thấy Hồ Khả Viện đang đứng dưới lầu chờ.

Cô ấy mặc một chiếc váy trắng, cầm ô che nắng, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ, vẫy tay về phía xe.

Từ Duy Nhiên không còn nhiệt tình thò đầu ra như lúc đón Tần Hàm, chỉ có Tần Hàm hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay: "Khả Viện."

Trong khoảnh khắc, Tần Hàm bỗng nhạy cảm nhận thấy sắc mặt của Hồ Khả Viện khẽ cứng lại.

Sự nhạy cảm này không thường có ở Tần Hàm, cô thậm chí còn nghi ngờ, có phải do ánh nắng quá chói mà mình nhìn nhầm không.

Nhưng đó không phải là ảo giác.

Sự cứng nhắc ấy đang che giấu cảm xúc gì, Tần Hàm không đoán ra được, nhưng cô nghĩ, chắc chắn không phải là niềm vui khi gặp bạn thân.

Hồ Khả Viện nhìn thấy cô, cũng không vui vẻ.

Hồ Khả Viện mở cửa xe, đẩy đống đồ ăn vặt chất đầy trên ghế sau sang một bên, cười như không có gì khác biệt: "Ôi, ai mang nhiều đồ ăn vặt thế?"

Tần Hàm hôm nay đặc biệt nhạy cảm, hay có thể nói là, cô cuối cùng cũng bước ra khỏi một số vùng an toàn.

Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ tới, ở cùng với gia đình và bạn bè lại cần phải nhạy cảm, cũng chưa bao giờ nhận ra rằng nói chuyện là một việc cần phải cân nhắc.

Nhưng hôm nay cô đã nuốt lại những lời định nói ra.

Trực giác mách bảo rằng, dù cô trả lời "là Từ Duy Nhiên mua" hay "là Từ Duy Nhiên để ở đó", thì bầu không khí trong xe cũng sẽ trở nên căng thẳng hơn.

Nhưng Từ Duy Nhiên rõ ràng không nhạy cảm bằng Tần Hàm, cậu ta ngồi dựa vào ghế trước, không quay đầu lại, mà trả lời câu hỏi của Hồ Khả Viện: "Để cho Tần Hàm đấy, cậu ấy không ăn, cậu muốn ăn thì ăn đi."

Hồ Khả Viện im lặng hai giây: "Mình không thích ăn."

Ba người trên xe không ai nói thêm lời nào, gió điều hòa thổi khiến người ta cảm thấy lạnh, Tần Hàm đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian vừa ngồi trong cửa tiệm của Trương Úc Thanh.

Cửa tiệm mang tên "Dưỡng" của Trương Úc Thanh rõ ràng không có máy điều hòa, vào mùa hè nóng nực như thế này, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác thoải mái.

Chỗ đồ ăn vặt đó vẫn để ở ghế sau, mãi cho đến khi xe rẽ vào con phố dẫn đến điểm đến của họ, Hồ Khả Viện bỗng nhiên lên tiếng: "Tần Hàm, đưa cho cậu đấy, sao không ăn?"

Tần Hàm đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, cố nhịn mà nói lại một lần nữa: "Không phải sắp đi ăn đồ ngọt sao, ăn đồ vặt rồi sẽ không ăn nổi nữa."

"Từ Duy Nhiên, Tần Hàm người ta chẳng thèm mấy món đồ vặt của cậu đâu, mau mang đi đi."

Chưa bao giờ có khoảnh khắc nào mà giọng của Hồ Khả Viện trở nên đáng ghét như lúc này.

So với việc nghe tin thầy chủ nhiệm muốn chiếm giờ thể dục ở cấp ba, hay là một lần trong buổi lễ mà hiệu trưởng không ngừng phát biểu, điều này còn khiến người ta khó chịu hơn.

Thật sự rất phiền.

Tần Hàm hít một hơi thật sâu, nén lại sự bực bội.

Tài xế của Từ Duy Nhiên dừng xe trước cửa hàng bánh ngọt, cả ba cùng xuống xe, tấm biển hiệu của cửa hàng rất đáng yêu, mỗi chữ đều tròn trịa.

Ban đầu cô rất muốn thử món bánh crepe ngàn lớp, nhưng bây giờ cũng không còn háo hức nữa.

Ánh nắng rọi lên cánh tay của Tần Hàm, cô bước vào tiệm trước, không phải vì quá nóng không chịu nổi, mà là muốn thoát khỏi bầu không khí kỳ lạ khi Hồ Khả Viên và Từ Duy Nhiên cùng có mặt.

Bước vào tiệm, cô thở phào nhẹ nhõm, đi lấy thực đơn đồ ngọt.

Khi Tần Hàm không có mặt, Hồ Khả Viện kéo tay áo của Từ Duy Nhiên, nhẹ nhàng hỏi: "Từ Duy Nhiên, tại sao cậu không vui vậy?"

Từ Duy Nhiên không cao lắm, nhưng cũng 1m78, uể oải ngồi gục lưng trên bàn: "Mình đã hỏi Tần Hàm kết bạn WeChat trên xe."

"Cậu ấy... có cho cậu không?"

"Cậu ấy bảo mình tìm cậu là được rồi, haizz, đến số WeChat mà cậu ấy cũng không chịu cho mình."

Hồ Khả Viện thở phào nhẹ nhõm: "Cậi ấy vốn là như vậy mà, cậu muốn liên lạc với Tần Hàm thì cứ tìm mình, mình giúp cậu hẹn cậu ấy."

Trên bàn có một bình nước chanh đá tặng kèm, Từ Duy Nhiên im lặng một hồi lâu, rồi đột nhiên ngồi thẳng dậy, cầm bình nước chanh thủy tinh rót cho Hồ Khả Viện một ly, rướn người tới gần: "Này, Hồ Khả Viện."

Mặt của Hồ Khả Viện hơi đỏ lên, khẽ "ừm" một tiếng.

"Cậu và Tần Hàm không phải là bạn thân sao, hay là cậu giúp mình nói vài lời, để cậu ấy thêm mình vào WeChat đi?"

Hồ Khả Viện cắn chặt môi dưới, không trả lời cậu ta.

Cửa hàng bánh ngọt được trang trí với tông màu vàng nhạt, có chút giống như đang rơi vào một mẩu phô mai, trong không khí có mùi trái cây và kem, ngọt lịm.

Tần Hàm cầm thực đơn đồ ngọt quay lại, chưa kịp đến bàn, đã cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt.

Nhà Tần Hàm chưa bao giờ có ai cãi nhau, cô cũng chưa từng thấy ai cãi nhau.

Ở trường học có lần các nam sinh đánh nhau, cô vừa đi ra từ nhà vệ sinh thì tình cờ nhìn thấy, vẫn cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Rốt cuộc chuyện gì lớn đến mức phải đánh nhau chứ?

Cô đưa ánh mắt xuống thực đơn đồ ngọt, trên đó in hình bánh crepe ngàn lớp dâu tây màu hồng, còn có bánh pancake kẹp xoài, Tần Hàm không cảm thấy thèm, ngược lại còn nghe thấy một tiếng nói trong lòng - có lẽ đây là lần cuối cùng cô đi chơi với Hồ Khả Viện.

Tần Hàm không phải là cô gái có tính cách sắc sảo, cô nhẹ nhàng đặt thực đơn đồ ngọt lên bàn, nhân nhượng cho qua chuyện nói: "Hôm nay chúng ta thử món gì đây?"

Điện thoại trong tay reo lên, lại là số lạ, Tần Hàm đứng dậy: "Hai cậu cứ gọi trước đi, mình ra nghe điện thoại."

Từ Duy Nhiên lập tức cầm thực đơn đồ ngọt, nhìn Tần Hàm: "Cậu ăn gì? Mình gọi cho cậu nhé?"

"Hồ Khả Viện biết mình thích ăn gì, để cậu ấy gọi giúp mình đi."

Tần Hàm không biết tại sao mình lại đột nhiên nói vậy, dường như trong tiệm bánh ngọt tháng sáu, cô bỗng nhiên trưởng thành thêm một chút.

Tần Hàm bước sang một bên, nhấc máy: "Xin chào, ai đấy ạ?"

"Trương Úc Thanh."

Trong tiệm bánh ngọt có rất nhiều người, còn phát một bản nhạc pop vui tươi.

Tần Hàm sợ mình nghe không rõ, điện thoại áp sát vào tai, giọng của Trương Úc Thanh rõ ràng truyền vào tai cô, không biết có phải do điều hòa quá lạnh hay không, Tần Hàm đột nhiên co rụt cổ lại, cảm thấy từ tai đến vai đều có chút căng cứng.

Trương Úc Thanh làm sao biết số điện thoại của cô?

Rõ ràng cô chưa hề nhắc đến số của mình!

Có lẽ là do sự im lặng của Tần Hàm quá rõ ràng, Trương Úc Thanh trong điện thoại đột nhiên cười, tiếng cười vẫn thông qua điện thoại truyền vào tai Tần Hàm, anh nói: "Tôi đây, là một người tốt có trí nhớ khá tốt."

Bị anh cười như vậy, Tần Hàm mới nhớ ra, trước đó cô đã nhận được cuộc gọi của Từ Duy Nhiên ở cửa tiệm của Trương Úc Thanh, Từ Duy Nhiên lớn tiếng nói số điện thoại của cô, còn nói cậu ta đã nhầm một lần.

Có lẽ Trương Úc Thanh đã nghe thấy.

Nhưng anh gọi điện làm gì?

"Anh… có chuyện gì sao?"

Nói ra những lời này có thể nghe như không kiên nhẫn, nhưng Tần Hàm thật ra không có ý đó, cô chỉ là không giỏi ăn nói.

Thực ra, lúc này cô rất biết ơn Trương Úc Thanh đã gọi cuộc điện thoại này, ít nhất cô có thể lấy cớ nghe điện thoại để tạm thời thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt đó.

Trương Úc Thanh bỗng nhiên nói: "Cô bé à, em khách sáo quá."

"Hả?"

"Quà tặng hơi nhiều rồi đấy?" 

Tần Hàm bị anh nói đến mức mơ hồ, ngẩn ngơ muốn hỏi lại "hả?", nhưng lại cảm thấy nói hai lần liên tiếp như vậy sẽ rất ngốc nghếch.

Cô sững sờ một lúc mới lên tiếng: “Không phải chỉ có xương rồng nhỏ thôi sao?”

“Ba lô.”

Lúc này Tần Hàm mới nhớ ra, khi đến phố Diêu Nam Tà, cô có mang theo một chiếc ba lô, nhưng lúc đi thì lại chỉ cầm mỗi điện thoại: “Là em quên lấy, thật sự xin lỗi.”

Nói xong, cô đột nhiên phản ứng lại, đôi tất bẩn mà cô đã thay, cô đặt ở đâu rồi???

Nghĩ đến điều này, Tần Hàm có chút ngại ngùng, cô mang đôi tất trắng, bị bùn đất làm bẩn, vẫn còn ướt.

Hình như cô đã để đôi tất ở trong phòng chứa đồ trên lầu hai mà quên mang xuống, không biết Trương Úc Thanh đã nhìn thấy chưa?

Thật mất mặt.

Trương Úc Thanh trong điện thoại lại cười, vẫn là kiểu cười trêu chọc ấy.

Anh nói: “Vậy nên, đôi tất là quà tặng cho tôi sao?”

“Không phải!”

Trương Úc Thanh vẫn cười: “Vậy được rồi, khi nào có thời gian thì đến lấy đi.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp