Ngọt Ngào

Chương 5: Sấy khô – Vậy yêu đi, không tính là quá sớm.


2 tuần

trướctiếp

Chương 5: Sấy khô – Vậy yêu đi, không tính là quá sớm.

Nhìn vào ánh mắt vừa nghi ngờ vừa bối rối của Tần Hàm, Trương Úc Thanh bất đắc dĩ nhếch miệng cười, vẫy tay với Tần Hàm: "Lại đây."

"Để làm gì?" Tần Hàm không mấy tình nguyện bước lên nửa bước.

"Đứng đây, nhìn đi."

Trương Úc Thanh móc khẩu trang đen mà anh đã đeo trên ngón trỏ, rất tự nhiên tựa vào lan can sắt màu đen.

Anh nói một cái giá với người dưới lầu, rồi thản nhiên dặn dò: "Về nhớ tháo màng bọc thực phẩm ra rửa sạch, cố gắng dùng sữa tắm trẻ em, như lần trước."

"Anh Thanh, vẫn không được ăn thịt xiên nướng đúng không? Ngâm suối nước nóng có được không?"

Từ phòng dưới lầu bước ra một người phụ nữ.

Người phụ nữ mặc áo thun đen rộng rãi, cánh tay nhỏ quấn màng bọc thực phẩm.

Tần Hàm hiếm khi gặp một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ như vậy, cô ta còn trang điểm đậm, lông mi dài dày như dán một hàng lông chim quạ.

Nhưng...

Thì ra cô ta nói "làm", là làm hình xăm.

Tần Hàm chớp chớp mắt.

Người phụ nữ dưới lầu là khách hàng, Trương Úc Thanh cũng chẳng có chút thái độ "khách hàng là thượng đế" nào, nhàn nhạt trả lời lại: "Cô nghĩ sao?"

Người phụ nữ "chậc" một tiếng, dùng điện thoại quét mã QR dưới lầu.

Sau khi thanh toán, cô ta dùng điện thoại chỉ vào Trương Úc Thanh, phàn nàn: "Anh Thanh, cũng chỉ có anh là tay nghề tốt nhất ở khu này, nếu không tôi chẳng tìm anh làm đâu, lạnh lùng quá, chẳng nhiệt tình chút nào."

Người bị nói là không nhiệt tình chẳng có chút phản ứng, vẫn là dáng vẻ thảnh thơi ấy.

Tần Hàm đứng cạnh Trương Úc Thanh, nhìn gương mặt anh từ một bên.

Sau khi anh tháo khẩu trang, gương mặt trông còn ngông nghênh hơn, dù không nói gì, cũng có một loại khí thế ngạo mạn.

Người phụ nữ dưới lầu ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Tần Hàm, còn khá ngạc nhiên: "Em gái cậu hôm nay ở đây à?"

Trương Úc Thanh nhìn Tần Hàm một cái: "Không phải em gái tôi."

"Ây dà, vậy là bạn gái nhỏ rồi hả?"

Người phụ nữ rất tự nhiên bước lên hai bậc thang, vẫy tay với Tần Hàm rồi tự mình cười:"Anh Thanh, bạn gái nhỏ của cậu trông còn nhỏ quá nha."

Trương Úc Thanh lên tiếng: "Cô ấy chưa thành niên."

Đến người chậm chạp như Tần Hàm cũng nghe ra, Trương Úc Thanh đang nói với người phụ nữ xăm hình rằng cô chưa thành niên, nên không phải là bạn gái.

Nhưng người phụ nữ hình xăm suy nghĩ vài giây, bĩu môi nhận xét: "Vậy anh cũng tệ quá rồi đấy."

Trương Úc Thanh có lẽ lười không muốn nói nhiều với cô ta nữa, cằm chỉ về phía cửa: "Đi."

"Được thôi, không làm phiền các người nữa, tạm biệt nhé tiểu mý nữ." Người phụ nữ quay lại hôn gió với Tần Hàm.

Sau khi người phụ nữ rời đi, không gian lại trở về yên tĩnh.

Trương Úc Thanh cũng chẳng so đo với ánh mắt cảnh giác của Tần Hàm khi hiểu lầm anh lúc nãy, chỉ lấy dép và máy sấy tóc cho cô, rồi tự mình xuống lầu.

Tần Hàm cầm máy sấy tóc, phát hiện anh còn tìm cho cô một đôi tất nữ mới chưa bóc tem.

Tần Hàm sấy khô giày trong phòng chứa đồ, thay đôi tất mới Trương Úc Thanh mang tới, có chút ngại ngùng bước vào đại sảnh không rộng lắm dưới lầu.

Trương Úc Thanh để một chiếc bảng vẽ gỗ lên đùi, đang cầm bút chì không biết đang vẽ gì.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ, rọi một vài tia sáng lên tay anh, lấp lánh khiến đầu ngón tay như mang theo độ xuyên sáng của ngọc.

Ngón chân của Tần Hàm trong đôi dép khẽ cử động, có chút ngại ngùng thử mở miệng: "Cảm ơn anh, đôi tất... em sẽ trả lại anh."

"Không cần trả tất."

Trương Úc Thanh trong ánh mặt trời nghiêng đầu, trong mắt rõ ràng mang theo ý cười trêu chọc, dùng bút chì gõ vào bảng vẽ hỏi Tần Hàm: "Nói xem, tôi có phải là người tốt không?"

Tần Hàm dùng sức gật đầu: "Đúng!"

Trương Úc Thanh mỉm cười hài lòng.

Vừa rồi khi ở trên lầu, Tần Hàm đã lén dùng điện thoại tra cứu giường Pilates. Cái giường trông có vẻ rất "18+ cấm", nhưng thực sự đúng như Trương Úc Thanh nói, nó là một thiết bị thể thao đứng đắn.

Cô cảm thấy mình khi nãy cứ nhìn anh với ánh mắt cảnh giác như vậy, hành động đó thật sự quá bất lịch sự.

Cô muốn xin lỗi về việc hiểu lầm anh lúc nãy, nhưng ngại ngùng không dám nói thẳng ra.

Tần Hàm suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng nhắc đến, xác nhận danh tính của thiết bị thể thao kia: "Cái giường Pilates trên lầu là của anh à?"

"Không phải, là của người thuê trước để lại, đặt đó chưa từng đụng đến."

"Ồ."

Trong những ngày qua, Tần Hàm đã nhận sự giúp đỡ của Trương Úc Thanh quá nhiều lần, mà bản thân cô thực sự không có gì có thể tặng anh như một món quà cảm ơn.

Khi ở trên lầu tra cứu về giường Pilates, cô cũng lén tìm kiếm, nhưng tiếc là xung quanh không có quán trà sữa hay nước giải khát nào có thể đặt hàng online, chỉ có một quán nướng là có dịch vụ giao hàng.

Nhưng cũng không thể mua một đống đồ nướng rồi mang đến đây đi?

Bây giờ Tần Hàm nghèo đến mức còn thua cả Hoàng tử Bé.

Ít ra Hoàng tử Bé còn có cây bao báp và một bông hoa hồng, còn cô chỉ có một chậu xương rồng hơi xấu xí nhưng dễ thương.

Biết thế này, lúc nãy nên mua thêm một chậu thật đẹp để tặng Trương Úc Thanh, lại còn có thể giúp bà lão kiếm thêm chút tiền.

Sao lúc nãy mình lại không nghĩ ra nhỉ?

"Vậy... chậu xương rồng này tặng cho anh nhé..."

Khi hỏi câu này, Tần Hàm yếu ớt như thể bị giáo viên điểm danh trả lời câu hỏi đột ngột trong lớp, cô biết món quà cảm ơn này có chút keo kiệt, nên giọng nói càng lúc càng nhỏ.

Trương Úc Thanh cũng nhìn ra, cô gái này nếu không để lại thứ gì đó sẽ không yên tâm.

Anh cố ý trêu đùa, xoay xoay cây bút: "Không phải vì chê nó xấu à?"

Tần Hàm ngay lập tức mở to mắt, trông như muốn giải thích nhưng lại không thể diễn đạt rõ ràng, gấp đến mức gần như dậm chân: "Tất nhiên là không phải, em chỉ là..."

"Hiểu rồi, cảm ơn, chậu xương rồng nhỏ này tôi thấy cũng khá dễ thương mà."

"Nên mà, đáng ra em phải cảm ơn anh mới đúng."

Đúng lúc đó, điện thoại trong túi xách của Tần Hàm reo lên.

Cô lấy điện thoại ra, là một số lạ. Tần Hàm rất lịch sự nghe máy: "Xin chào? Ai vậy ạ?"

Trong không gian yên tĩnh, âm thanh từ điện thoại nghe đặc biệt rõ ràng.

Tần Hàm nghe thấy giọng của Từ Duy Nhiên: "Tần Hàm, Tần Hàm, là tớ, Từ Duy Nhiên đây!"

"...Làm sao mà cậu biết số của tôi?"

"Hồ Khả Viện đưa cho tớ chứ ai, hazzz, tớ còn nhớ nhầm nữa, vừa rồi gọi nhầm số 176xxx12300, bị người ta mắng một trận, số của cậu là 176xxx00123 đúng không, số dễ nhớ như thế mà tớ còn nhớ nhầm, thật là."

Nói mấy lời tự trách nhưng giọng của Từ Duy Nhiên lại rất vui vẻ: "Cậu đang ở đâu vậy? Tớ đến đón cậu nhé, chiều nay đi chơi cùng nhau nhé."

Trước khi đến phố Diêu Nam Tà, Tần Hàm thực sự đã hẹn với Hồ Khả Viện đi ăn đồ ngọt.

Chẳng lẽ Từ Duy Nhiên lại muốn đi cùng họ?

"Khả Viện đâu?"

"Tớ đến đón cậu trước, rồi chúng ta cùng đi đón cậu ấy nhé. Bây giờ cậu ở đâu?"

"Phố Diêu Nam Tà."

Từ Duy Nhiên có lẽ đang nói địa chỉ với tài xế nhà cậu ta, sau đó lại nói với Tần Hàm: "Biết rồi, cậu đợi tớ nhé, khoảng mười phút là tới."

"Ừm."

"Tần Hàm, Tần Hàm, cậu có uống trà sữa không?"

"Không cần đâu, cảm ơn."

"Vậy nước ép trái cây thì sao? Thêm đá nhé?"

"...Thật sự không cần, cảm ơn cậu."

"Vậy được rồi, lát gặp rồi nói tiếp."

"Ừm."

Tần Hàm ngắt máy, ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Trương Úc Thanh.

Người này vừa nãy còn trêu cô, bây giờ lại thu gọn bảng vẽ, dựng nó lên chân, chống cằm.

Anh dùng vẻ mặt nghiêm túc như người lớn, nói: "Yêu sớm à?"

Tần Hàm ngơ ngác: "Hả?"

Trương Úc Thanh hỏi: "Em học lớp mấy? Đã 15 tuổi chưa?"

Tần Hàm vốn đang đắm chìm trong sự bối rối "Anh ấy nói ai yêu sớm? Là mình sao? Sao mình lại yêu sớm?", đột nhiên nghe Trương Úc Thanh hỏi cô học lớp mấy, lập tức không vui.

Cô dù sao cũng cao 1m65 cơ mà!

"Em đã tốt nghiệp cấp ba rồi!"

"À, vậy thì yêu đi, không tính là quá sớm."

Tai của Tần Hàm đỏ lên, cô không nghĩ đến việc phản bác anh đang xen vào chuyện của người khác, mà ngược lại còn giải thích: "Em không phải, Từ Duy Nhiên chỉ là bạn của bạn thôi."

Trương Úc Thanh nhếch mép cười, không nói gì.

Bạn của bạn?

Còn quan tâm đến cô hơn cả bạn của cậu ta nữa.

Tần Hàm ngồi cạnh bàn chờ Từ Duy Nhiên, trong lúc vô tình nhìn thấy một chồng bản thiết kế hình xăm trên bàn, ở trên cùng là bản thiết kế hình xăm trên cánh tay của người phụ nữ vừa rời đi.

Bản thiết kế là một người phụ nữ với phong cách quốc họa, rất đẹp, tóc dài xõa vai, mặc bộ trang phục cổ xưa phức tạp.

Ban đầu Tần Hàm tưởng rằng đó là nhân vật trong truyện tranh, nhưng khi nhìn kỹ dưới bản thiết kế, có một bức ảnh.

Tần Hàm cầm lên, sững người trong giây lát, trong bức ảnh là một người phụ nữ mặc cổ phục.

Đó là kiểu ảnh nghệ thuật được chụp ở studio, chỉ có điều nhìn có vẻ đã chụp từ lâu, độ phân giải của bức ảnh cũng không cao, chỉ có thể nhận ra người phụ nữ rất đẹp.

Mẫu hình xăm hóa ra được thiết kế dựa trên bức ảnh thật.

Mặt sau bức ảnh có viết một đoạn:

"Yêu cầu thiết kế: Đây là ảnh của mẹ tôi trước khi bà qua đời. Hãy thiết kế cho tôi một hình xăm cánh tay thật đẹp. Gần đây tôi thường trực ca đêm, muốn mẹ luôn ở bên cạnh, để cho tôi thêm can đảm."

Tần Hàm rất ngạc nhiên, cầm bức ảnh lên vài giây mà không nói nên lời.

Trước đây trong mắt cô, hình xăm không có ý nghĩa gì cả, là một việc không tốt, chỉ có những thanh niên ăn chơi hoặc thanh niên hư hỏng mới xăm hình.

Nhưng lý do người phụ nữ kia xăm hình...

"Mẹ của cô ấy..."

Trương Úc Thanh nghe thấy tiếng, quay đầu lại nhìn thấy bức ảnh trong tay Tần Hàm.

Anh bước tới trước mặt Tần Hàm, tay chống lên cạnh bàn, cánh tay kia vòng qua bàn, lấy lại bức ảnh và đặt lại vị trí: "Đã mất nhiều năm rồi, là qua đời vì tai nạn xe."

Tần Hàm mấp máy môi, không nói gì.

Kiểu cô gái như Tần Hàm, cuộc sống luôn thuận buồm xuôi gió.

Gia đình hạnh phúc, tính cách ngoan ngoãn, thành tích học tập cũng tốt, thậm chí giáo viên cũng chưa từng phê bình, thuộc loại chưa từng trải qua bất kỳ khó khăn nào.

Mới ngày hôm qua thôi, khó khăn lớn nhất mà cô từng trải qua là đứng dưới mái hiên trong cơn mưa, học theo tiếng kêu của heo đối diện cửa sổ nhà ai đó.

Đột nhiên nghe thấy chuyện bất hạnh của người khác, Tần Hàm cũng bị ảnh hưởng, tâm trạng trở nên u ám.

Trương Úc Thanh nhìn cô một cái, cô gái nhỏ cúi đầu, uể oải nhìn chằm chằm vào bức ảnh.

"Thôi rồi."

"Hả?" Tần Hàm ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Trương Úc Thanh gõ nhẹ lên mặt bàn, đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng.

Anh mỉm cười nói: "Đây là bí mật của khách hàng, không thể tiết lộ, em nhớ giữ kín nhé."

Sự chú ý của Tần Hàm bị chuyển hướng, cô liền gật đầu, cam đoan nghiêm túc: "Em sẽ không nói với ai đâu."

Tiệm xăm của Trương Úc Thanh không có điều hòa, chỉ có một chiếc quạt điện cũ kỹ, chậm rãi lắc đầu thổi không khí.

Có lẽ do thời tiết quá oi bức, gió thổi tới cũng mang hơi nóng, khiến người ta cảm thấy nóng nực.

Bên ngoài, một chiếc Mercedes đen bóng dừng lại, một chàng trai từ cửa sổ xe thò đầu ra: "Tần Hàm!"

Nghe tiếng gọi, Tần Hàm quay đầu lại, thấy Từ Duy Nhiên đang nhe răng cười, vẫy tay gọi cô.

Đã đến lúc phải đi.

Tần Hàm đổi dép ra, đặt chúng ngay ngắn sang một bên, đôi giày thể thao màu trắng của cô đã khô, nhưng phần lưới vẫn còn vết bùn, trông không sạch lắm.

Cuối cùng cô nhảy lò cò xỏ giày, cầm lấy điện thoại: "Trương Úc Thanh, em phải đi rồi."

"Đi thong thả, tôi không tiễn."

Tần Hàm cúi đầu nhìn mắt cá chân của mình, viền giày lộ ra đôi tất màu hồng, giọng cô nhỏ lại: "Cảm ơn anh về đôi tất."

"Tần Hàm, đi nào, chúng ta đến đón Hồ Khả Viện." Từ Duy Nhiên thò đầu từ cửa ra vào.

Tần Hàm cuối cùng cũng vẫy tay chào Trương Úc Thanh rồi bước ra ngoài, Từ Duy Nhiên đi bên cạnh cô bỗng quay đầu lại, nhìn về phía Trương Úc Thanh.

Trương Úc Thanh uể oải dựa lưng vào ghế, chú ý đến ánh mắt không mấy thân thiện của Từ Duy Nhiên, anh khẽ nhếch môi.

Thằng nhóc con.

--- 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp