8
Ba ngày sau, cung truyền ra tin tức, Bắc Hãn quốc mang lễ vật dâng cống Đại Lương, và có ý muốn cùng Đại Lương hòa thân.
Sau khi tin tức được công bố, cả triều đình văn võ bá quan đều vui mừng, cha và các huynh của ta còn uống rượu suốt đêm trong niềm hân hoan.
Bắc Hãn quốc tuy là chư hầu của Đại Lương, nhưng do địa thế xa xôi và khí hậu khắc nghiệt, sản vật của họ luôn không dồi dào.
Vì vậy, từ khi Đại Lương lập quốc, Bắc Hãn đã luôn có ý định phản loạn.
Khu vực giáp ranh giữa Bắc Hãn và Đại Lương luôn bất ổn, thêm vào đó, người dân Bắc Hãn đều dũng mãnh thiện chiến, không sợ c.h.ế.t trận, nên dù bệ hạ phái cha và các huynh của ta đến trấn áp nhiều năm, cũng không thu được kết quả lớn.
Hiện nay, mặc dù phương pháp luyện chế thuốc nổ sắp thành công, Đại Lương cuối cùng cũng có cách để hoàn toàn trấn áp Bắc Hãn.
Nhưng vì Bắc Hãn sẵn lòng tiến cống Đại Lương và có ý định hòa thân quy phục, không cần động đến binh đao mà vẫn thu phục được lòng dân, đây quả là điều may mắn cho cả quốc gia và dân tộc.
Trong lúc cả triều đình đang hân hoan, chỉ có một người không mấy vui vẻ.
"Tiểu thư, nghe nói sáng nay, bên Tạp Vân Hiên lại đập vỡ vài cái bình hoa."
Ta đang ngồi tiếp khách trong sân, Thanh Mạn vừa nói chuyện với ta, vừa vui vẻ rót trà cho bạn ta, tỏ vẻ vui sướng trên sự đau khổ của người khác.
Tạp Vân Hiên chính là viện của Tống Tĩnh An, hiện giờ nàng đã đang chờ gả, tất nhiên không tiện ở cùng Thái tử nữa, nên mấy ngày trước nàng đã dọn về tướng quân phủ.
"Sao, nàng ấy không thể chịu nổi việc ta gả cho Sở Vân Hành sao?"
Nghe lời Thanh Mạn nói, nữ tử ngồi đối diện ta nhếch môi, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vài phần khinh miệt, "Nàng ấy càng không muốn, ta càng muốn gả!"
Ta nhìn nữ tử ấy, mỉm cười lắc đầu: "Linh Nhi, chuyện nhân duyên không thể làm bừa, Thái tử với muội có lẽ không phải là lương phối, muội nên suy nghĩ thêm."
"Ngọc Cẩm tỷ tỷ, tỷ quá dịu dàng, nên mới bị Tống Tĩnh An giành mất nhân duyên! Ta là Thác Bạt Linh Nhi, dù thế nào cũng là công chúa Bắc Hãn, biết thế nào là có ơn phải báo! Tỷ đã cứu mạng ta! Ta nhất định phải giúp tỷ xả giận!"
Thác Bạt Linh Nhi vừa nói, vừa hào sảng vỗ n.g.ự.c mình, ánh mắt đầy ngây thơ.
Ta bất đắc dĩ bốc một miếng bánh, nhét vào miệng nàng:
"Ta cứu muội, không phải để muội lấy nhân duyên của mình để giúp ta xả giận, không được làm bậy."