Ta khẽ cúi đầu, đời này, có lẽ vì ta luôn nắm bắt được cơ hội, nhiều sự việc phát triển nhanh hơn đời trước, mà Tống Tĩnh An cũng nóng vội hơn đời trước.
Sự nóng vội này lại khiến nàng rối loạn kế hoạch, sống mơ hồ hơn đời trước.
"Vị trí thái tử phi quả thực không phải ai cũng có thể đảm đương, nhưng ta cũng may mắn vì người ngồi lên vị trí đó không phải là ta."
Nghe xong lời ta, Thác Bạt Linh Nhi nghi hoặc chớp mắt hỏi: "Tại sao?"
Ta khẽ thở dài, nhìn đoàn đón dâu trải dài trên phố, nhẹ giọng nói:
"Điều khó đoán nhất trên đời này là lòng người, huống hồ là lòng đế vương?"
14
Người mới vào phủ, thời gian thái tử ở bên Tống Tĩnh An ít đi nhiều.
Ban đầu Tống Tĩnh An còn không cam lòng, ngày ngày nước mắt đầm đìa, thậm chí dùng đủ mọi cách, chỉ để kéo thái tử ra khỏi phòng của Hoa Doanh Chi.
Thái tử đối với nàng cũng cảm thấy có lỗi, nên dù biết nàng đang làm trò trẻ con, cũng sẽ lập tức bỏ Hoa Doanh Chi mà đến bên nàng, thậm chí còn mang theo thức ăn và trang sức nàng thích, dịu dàng cùng nàng dùng bữa, ôm nàng mà ngủ, chiều chuộng nàng.
Nhưng những ngày như vậy cũng không kéo dài được lâu.
Hoa Doanh Chi vào phủ thái tử chưa đầy nửa năm, thì được thái y chẩn đoán đã mang thai.
Thái tử là trưởng tử của bệ hạ, đứa trẻ này, dù trai hay gái, đều sẽ là cháu trưởng hoàng gia.
Bệ hạ nghe tin thì vô cùng vui mừng, không biết bao nhiêu phần thưởng được đưa vào phủ thái tử, thời gian thái tử ở bên Hoa Doanh Chi cũng ngày một nhiều hơn, không còn để ý đến những trò trẻ con của Tống Tĩnh An nữa.
Ngày qua ngày, Tống Tĩnh An gầy đi trông thấy, thân hình cũng ngày càng gầy gò.
Thái y đến khám, chỉ nói nàng là do u sầu, cần tĩnh tâm dưỡng bệnh.
Thái tử biết được, lại thường xuyên đến thăm nàng, những món bổ quý giá trong cung ban xuống, phần lớn cũng vào phòng Tống Tĩnh An.
Dù vậy, tình trạng của Tống Tĩnh An vẫn không có chuyển biến tốt, thậm chí ngày càng nghiêm trọng, thái y còn trực tiếp nói nàng tích tụ uất ức thành bệnh, chẳng còn sống được bao lâu.
Đến khi Hoa Doanh Chi mang thai được bảy tháng, ta nhận được thư mời từ Tống Tĩnh An gửi đến.
Nàng nói nàng muốn gặp ta.
Như kiếp trước, đến cuối cùng, người Tống Tĩnh An muốn gặp vẫn là ta.
Nhận thư, ta bảo Thanh Mạn làm một phần bánh quế hoa, đây là món điểm tâm mà Tống Tĩnh An từng rất thích, cũng coi như là món quà cuối cùng ta tặng nàng.
15