Nhà Đã Có O

Chương 2


3 tuần


Úc Duẫn Niên nhìn người trước mắt mình không khỏi thất vọng mà cụp mắt xuống.

Tin cậu bị tai nạn giao thông chắc hẵn đã đến tai cha cậu, nhưng hiện tại cả bóng người nhà họ Úc cũng không có ai.  

“Em không vui khi gặp anh à?”

Tần Lan ngồi kế bên cũng chú ý đến biểu hiện của cậu.

Vốn dĩ hôm nay anh đến bệnh viện chỉ để kiểm tra nồng độ tinh tức tố không ngờ lại gặp Úc Duẫn Niên ở đây.

Nhìn thấy cậu cả người toàn máu nằm trên cán cứu thương Tần Lan như chôn chân tại chỗ vậy. 

“Duẫn Niên..?”

"A..vâng..em không sao." Úc Duẫn Niên hồi thần, cả người toát ra khí lạnh xung quanh.

“Lâu rồi không gặp anh Lan.” 

Nói xong Úc Duẫn Niên mím môi, cảm xúc không rõ, cậu và Tần Lan vốn dĩ không thân nhau lắm, huống chi một người ưu tú về mọi mặt như Tần Lan sao xứng quen một người tầm thường như cậu.  

Tần Lan hơn Úc Duẫn Niên 2 tuổi là đàn anh khóa trên của cậu, vốn dĩ chỉ là gặp vài lần khi đi học rồi chào hỏi vài câu, không ngờ Tần Lan lại nhớ rõ cậu như vậy, thậm chí người đầu tiên xuất hiện trong phòng bệnh khi cậu tỉnh lại cũng là Tần Lan.  

"Anh Lan bị bệnh gì à? Sao lại ở bệnh viện."

Tần Lan đang gọt táo bỗng khựng lại, anh để trái táo trở lại bàn sau đó đưa khuôn mặt nghiêm túc nhìn Úc Duẫn Niên, nói.

"Anh đến kiểm tra nồng độ tin tức tố, cảm ơn đã quan tâm anh."

Úc Duẫn Niên mờ mịt, cậu chỉ tò mò thôi sao lại trở thành quan tâm Tần Lan rồi.

Khác với Úc Duẫn Niên, chỉ Tần Lan mới biết anh vui như thế nào khi nghe được câu đó của Úc Duẫn Niên. 

Thứ anh bí mật cất sâu trong nội tâm như bị thứ gì đó kéo lên một cái, cảm giác vừa ngứa ngái vừa khó chịu.

Nhanh chóng Tần Lan dẹp nhanh thứ cảm xúc đó đi quay lại bộ dạng thường ngày của mình, đôi mắt sâu nhìn Úc Duẫn Niên nằm trên giường bệnh.

"Gia đình không biết em bị tai nạn à?" Tần Lan nhẹ giọng hỏi.

Một tia xúc cảm buồn bả dâng lên ở khuôn mặt xinh đẹp của Úc Duẫn Niên.

"Chắc họ chưa biết thôi."

Tần Lan dường như hiểu điều gì đó nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Em ăn táo nhá? Đồ ăn anh đặt vẫn chưa đưa đến."

Úc Duẫn Niên gật gật đầu, dù sau cậu cũng không thể chết trong bệnh viện được.

Úc Duẫn Niên đưa một miếng táo vào miệng, cậu có cảm giác như miếng táo này vị ngọt rất nhạt.

Cậu thoáng sững sờ.

Trong giấc mơ kia cậu mơ thấy bản thân sẽ chết vì căn bệnh không rõ nguồn gốc, ắt hẳn là thật đi.

Táo này nhìn chắc chắn rất ngọt vậy mà cậu chỉ nếm ra một chút vị, e là triệu chứng của bệnh rồi. 

Úc Duẫn Niên thầm nghỉ mình sẽ mất năm 25 tuổi nhưng bây giờ cậu đã 23 tuổi rồi, còn 2 năm…

Cậu cũng không muốn đấu tranh nữa, bao năm qua đủ cho cậu bài học rồi.

Thứ gì không phải của mình chắc chắn sẽ mãi không có được…

Cậu yên lặng gặm táo vừa suy nghĩ tìm chỗ ở cho 2 năm còn lại mà không biết tất cả biểu tình biến hóa trên khuôn mặt của cậu bị Tần Lan ghi nhớ hết trong đầu rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play