Nhà Đã Có O

Chương 1


3 tuần


Úc Duẫn Niên cảm thấy cuộc đời mình cứ như một trò cười vậy.

Lúc nãy cậu còn đang lái con xe yêu quý của mình chạy trên đường, một lát sau cậu đã nằm trên cán cứu thương.

Úc Duẫn Niên mơ màng thấy được quá khứ và tương lai của mình.

Lúc nhỏ cha mẹ Úc Duẫn Niên ly hôn, người mẹ chê cậu là Omega vô dụng nên vứt bỏ cậu mang theo người anh trai Alpha của cậu mà rời đi.

Cha cậu có quyền nuôi dưỡng cậu, sau mấy tháng người cha kia đã tìm được người mẹ kế cho cậu.

Được biết pheromone xứng đôi lên tới 77%, rất cao. 

Mười năm, mười năm cậu sống trong căn nhà lạnh lẽo đó suốt mười năm.

Ngoài chu cấp hằng tháng thì dường như cậu chính là không khí.

Họ có con riêng của bản thân là một Omega có pheromone vị dâu tây ngọt ngào. 

Cũng cùng là Omega nhưng sự tồn tại của Úc Dữ Niên lại thấp đến đáng thương.

Úc Duẫn Niên cứ nghĩ mình sẽ mãi như thế, cho đến khi cậu lại mơ màng thấy tương lai của mình.

Úc Duẫn Niên cứ thế nằm trong phòng bệnh, nhịp tim cứ dần giảm đi cho tới khi một đường thẳng tắp.

Người mẹ hơn mười năm không gặp kia thờ ơ nhìn cậu, trên mặt không một chút biểu cảm.

Người cha luôn sống bên cậu chả tốt hơn mẹ cậu là bao, thậm chí còn cười cười trước cái xác của cậu.

Còn người anh trai chung dòng máu của cậu thì đang bận sủng ái vị em trai cùng cha khác mẹ của cậu.

Sau khi cậu chết người em trai kia lại thượng vị, người mẹ ruột thờ ơ của cậu chỉ vì một nụ cười của Úc Khả lại nhận nó làm con nuôi, bảo Úc Khả tốt hơn cậu ngàn lần. 

Anh trai lớn của Úc Duẫn Niên yêu thương Úc Khả lên tận trời, chỉ hận không thể mang cả trời sao xuống.

Cứ thế một ngôi nhà Úc Duẫn Niên ở hơn mười năm lạnh lẽo lại chỉ vì cậu chết căn nhà đó lại càng thêm hạnh phút.

Trời ta trêu ngươi, nhân vật chính vẫn là nhân vật chính, cậu chỉ là pháo hôi nhỏ thì làm được gì chứ.

Úc Duẫn Niên không biết mình ngủ bao lâu rồi, cuối cùng cậu cũng tỉnh.

Phòng bệnh dường như còn có người, đầu óc Úc Duẫn Niên cuối cùng cũng hoạt động lại.

“Tần Lan?” Giọng cậu trong vô thức mà phát ra. “Sao anh lại ở đây?”

Người đàn ông trước mắt nãy giờ như một pho tượng đưa mắt nhìn chằm chằm cậu cuối cùng cũng để lộ chút cảm xúc.

Giọng trầm tính của Tần Lan vang lên.

“Uẩn Niên, đã lâu không gặp.”   

*

Truyện này của bạn tớ viết trong sổ tớ mượn đăng đó nên thời gian ra chương phải tùy bạn tớ viết rồi, nó thích viết truyện mà không thích đăng, mấy truyện nó viết cứ dang dở, tớ đọc được vài chương đầu thấy hợp gu nên mượn nó đăng lên đây nà.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play