Sự im lặng này lại khiến cho con dâu trưởng qua đời, cháu trai cả bị bắt cóc. Sau khi cháu trai bị bắt cóc, Lâm lão sư trưởng hối hận vô cùng, nhưng đều vô dụng. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, có lẽ ông vẫn sẽ đưa ra lựa chọn này, trong mắt ông, gia tộc là quan trọng nhất.

Nhưng nhà họ Lâm đã bị hủy hoại, đâu chỉ có mỗi cháu trai cả? Ngay từ đầu, con trai cả vẫn ổn, cho đến năm 76, nhà họ Dương bị Ôn Sùng nhổ tận gốc, sau lần đó con trai trưởng dường như đã không có mục tiêu để phấn đấu, từ đây chỉ biết mượn rượu giải sầu.

Mấy ngày hôm trước, bọn họ nghe nói Ôn Lễ đã được tìm thấy rồi, vì thế mới tìm tới nơi này, lúc này nhìn thấy cậu bé đang chơi đùa trong sân, đây là cháu đích tôn của bọn họ.

Chẳng sợ vóc dáng của cậu đã cao lên, tướng mạo nảy nở, nhưng bọn họ vẫn nhận ra được, đây là Ôn Lễ.

Lâm lão thái thái xoa xoa mắt: "Trở về đi." Đem chuyện này nói cho con trai cả, hy vọng con trai cả có thể vực dậy, bọn họ chưa từng nghĩ đến muốn nhận Ôn Lễ về, bởi vì bọn họ không có tư cách, cũng không có cái da mặt này.

Lâm lão sư trưởng thở dài, đỡ bạn già rời đi.

Về đến nhà, mùi rượu nồng nặc làm người thêm phiền não.

"Lão sư trưởng, lão thái thái." Bảo mẫu đang quét dọn nhà cửa.

Lâm lão thái thái: "Văn Huy vẫn cứ như vậy sao?"

Bảo mẫu: "Văn Huy vẫn như vậy, ở trong phòng không chịu ra."

Lâm lão thái thái gật gật đầu, nhìn về phía Lâm lão sư trưởng, Lâm lão sư trưởng nói: "Tôi đi xem thằng bé."

Lâm Văn Huy ngồi bệt dưới đất, mấy chai rượu nằm lăn lóc trên sàn nhà, mấy chai này đều không còn giọt nào, rượu đã bị uống hết từ đêm qua. Mấy năm trở lại đây, từ sau khi người nhà họ Dương đều bị định tội, không còn nhà họ Dương, anh liền mất đi mục tiêu sống. Ôn Hương đã chết, Ôn Lễ cũng mất tích không rõ, hắn cảm thấy bản thân đã không còn ý nghĩa gì để tôn tại. Nhưng mà, anh lại không có dũng khí để đối mặt với tử vong. Cho nên chỉ có thể mượn rượu giải sầu.

Thịch thịch thịch...

Nghe được tiếng đập cửa, Lâm Văn Huy không có phản ứng.

Lâm lão sư trưởng đẩy cửa ra, ngửi được mùi rượu trong phòng, mùi rượu này cũng đã bay tới xuống dưới lầu."Nếu con không muốn sống nữa, cần gì phải hủy hoại bản thân như vậy? Trực tiếp giải quyết là xong chuyện."

Lâm Văn Huy cúi đầu, mơ màng hồ đồ, không nói gì.

Lâm lão sư trưởng lại nói tiếp: "Hoặc là, so với việc con lãng phí thời gian ở chỗ này, không bằng đi tìm Ôn Lễ đi, có lẽ còn có một chút hy vọng."

Nhắc đến Ôn Lễ, Lâm Văn Huy bụm mặt khóc rống lên: "Đều đã trôi qua mấy năm, con còn có thể tìm được sao? Còn có thể sao? Dương Nguyệt Nga đến chết đều không nói ra tin tức của Ôn Lễ, sao con có thể tìm thấy được?"

Lâm lão sư trưởng: "Con đang trách cha, trách tất cả người nhà họ Lâm chúng ta, trách cha hy sinh con để bảo toàn nhà họ Lâm. Nhưng nếu con đã có tâm huyết như vậy, hiện tại con đang làm cái gì vậy?”

Lâm Văn Huy lại cúi đầu im lặng.

Lâm lão sư trưởng: "Nếu có thể được lựa chọn thêm lần nữa, cha vẫn sẽ làm như vậy, ba sẽ không bởi vì con mà hy sinh nhà họ Lâm, để cho người nhà họ Lâm gặp nạn. Cha biết cha đã sai rồi, cha không nên làm như vậy. Nhưng cha đã làm, vậy còn con thì sao?”

Lâm Văn Huy như cũ không nói chuyện.

Lâm lão sư trưởng lại thở dài: "Đã tìm thấy Ôn Lễ rồi." Lâm Văn Huy chậm rãi ngẩng đầu, đột nhiên, bò dậy, bò tới cửa, bắt lấy chân của Lâm lão sư trưởng: "Cha, cha nói cái gì?"

Lâm lão sư trưởng: "Đã tìm được Ôn Lễ rồi."...

Đồ ăn đã làm xong, đang chưng ở trong bếp. Phần còn lại chưa ăn tới, để ở một bên. Bởi vì thời tiết lạnh, cho nên không cần bỏ vào tủ lạnh cũng sẽ không bị hư.

Lý Thu Hồng: "Chờ đến lúc đầu xuân, xới mảnh đất ở bên ngoài, liền có thể trông rau."

Mẹ Ôn: "Tự mình trồng rau càng tốt, có thể ăn được rau tươi."

Lý Thu Hồng: "Tôi xem trong sân nhà của người khác đều trồng hoa trồng cây, chúng ta trông rau như vậy có thể bị người khác khinh thường hay không?" Lý Thu Hồng chỉ sợ làm mất mặt Lâm Dư Dư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play