Dì hai Trịnh: "Vì sao tôi phải giúp cô? Lúc trước chúng ta ai cũng không giúp chị cả, hiện tại cô còn muốn tôi giúp cô? Cô cũng thật nực cười."

Dì út Trịnh: "Chị kiêu ngạo cái gì chứ? Chẳng qua là gả con gái cho một ông già mà thôi, ông già đó cũng đáng tuổi ba chị đó."

Dì hai Trịnh: "Vậy thì sao? Cô cũng có thể gả Lữ Bình cho người thân phận a. Không quan tâm tuổi tác bao nhiêu, chỉ cần có phúc khí mới là điều quan trọng nhất."

Dì út Trịnh: “Chị...

Sắp đến tết rồi, mỗi nhà đều chuẩn bị đồ tết, cho nên mỗi hộ gia đình đều phi thường náo nhiệt. Đặc biệt là nhà của Lâm Dư Dư, Lý Thu Hồng và mẹ Ôn bắt đầu làm bánh trôi nước, dùng bột nếp để làm, từng viên nhỏ tròn trắng trắng, nhưng bánh bao thì dùng bột mì để làm, tròn tròn trắng trắng như một quả cầu tuyết, bên trong có rất nhiều loại nhân, có dưa muối thịt băm, củ cải thịt băm, còn có đậu đỏ nghiên, hương vị vô cùng ngon miệng.

Mẹ Ôn sống ở thôn Phạm gia một năm, đã cùng Lý Thu Hồng cùng nhau làm mấy món chính này, cho nên mới học được cách làm. Lúc này, bà và Lý Thu Hồng đang làm, có đủ loại nhân, sau khi làm xong, nếu sợ hư, có thể để vào ngăn đông của tủ lạnh, lúc muốn ăn thì rã đông rồi chưng một chút là được.

Lâm Dư Dư: "Thơm quá a, chỉ ngửi nhân thôi cũng thấy thơm rồi." Cô đẩy đẩy Ôn Tiểu Bảo, đứa nhỏ đang nằm trong chiếc xe nôi.

Lý Thu Hồng: "Ăn thử một miếng nhân không?"

Lâm Dư Dư: "Không cần, chờ sau khi xong rồi lại ăn."

Ôn Lễ: "Bà nội, có thể làm con thỏ và con hổ cho cháu không?"

Lâm Dư Dư nghe xong liền nghĩ thầm, Ôn Lễ, ngươi thật là đang làm khó bà nội đó.

Quả nhiên, Lý Thu Hồng: "Này, con thỏ và con hổ làm thế nào?"

Lâm Dư Dư: "Con thỏ và con hổ không dễ làm, nhưng có thể làm cho có chút màu sắc, ngâm rau vào nước ấm một chút, nước sẽ có màu xanh lục, vậy là có thể trộn với bột nếp."

Lý Thu Hồng: "Mẹ đây liên thử xem."

Ôn Lễ nhìn mọi người đang bận rộn, hắn lại không có việc gì để làm, vì thế liền nói: "Cô ơi, cháu đi bên ngoài chơi bóng rổ nhé."

Lâm Dư Dư: "Chỉ có thể chơi ở trong sân."

Ôn Lễ: "Dạ, cháu biết rồi."

Ôn Lễ liền chạy ra sân chơi đánh bóng, thằng bé cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ là đánh được càng nhiều càng tốt.

Cửa sân, có một bà lão nhìn trộm vào trong sân.

Bên cạnh bà lão còn có một ông lão: "Là Ôn Lễ, cùng cha nó lớn lên giống nhau như đúc, thật sự là Ôn Lễ a." Nói nói, đôi mắt liền ửng đỏ.

Bà lão: "Hiện tại Ôn Lễ đã trở lại, ông nói cho bên đó..."

Ông lão: "Chúng ta có thể tới xem trộm một cái đã không tồi, ai..."

Bà lão: "Nhưng lão đại cứ mượn rượu giải sầu như vậy, cũng không tốt a, còn cứ như vậy, sẽ chịu không nổi nữa. Nếu Ôn Lễ đi gặp thằng bé... Hay là nói tin của Ôn Lễ cho thằng bea trước đi, làm thằng bé tỉnh táo lại, lần nữa đứng lên."

Ông lão nghĩ nghĩ, chung quy vẫn là con trai mình: "Vậy đem tin này nói cho thằng bé biết trước đi."

Ông lão và bà lão này chính là Lâm laoc sư trưởng và Lâm lão phu nhân. Nhà họ Lâm là gia tộc quân chính, trước khi Lâm lão sư trưởng về hưu đã đạt tới cấp bậc sư trưởng, nhưng vào năm 66, bởi vì bên trong xảy ra vấn đề, ông ấy liên xuất ngũ. Cũng may tuy ông nghỉ hưu trước thời hạn, nhưng cương vị của con cái trong nhà lại không bị dao động.

Lại không có nghĩ đến con gái nhà họ Dương vừa quật khởi này lại nhìn trúng con trai trưởng Lâm Văn Huy. Nếu chỉ như vậy, nhà họ Lâm đương nhiên sẽ không lùi bước, đường đường là nhà họ Lâm sao có thể bị loại nhà giàu mới nổi này uy hiếp chứ? Nhưng thời điểm năm 66 đó lại không giống nhau, nhà họ Dương dùng những việc thật thật giả giả tới uy hiếp nhà họ Lâm, nếu Lâm Văn Huy không đồng ý kết hôn với con gái nhà họ Dương, cứ để bọn họ tiếp tục náo loạn, nhà họ Lâm tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt.

Chỉ tại lúc đó tình hình quá nhạy cảm. Vì gia tộc, Lâm lão sư trưởng liền giữ im lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play