Lâm Dư Dư: "Thật sự, người lớn không lừa trẻ con."
Tiểu Ôn Lễ: "Vậy được rồi."
Chụp ảnh xong, Lâm Dư Dư thanh toán tiền: "Đồng chí, bao giờ có thể lấy ảnh?"
Đồng chí ở quán chụp ảnh: "Tuần sau có thể lấy."
Lâm Dư Dư: "Cảm ơn đồng chí."
Sau khi ra khỏi quán chụp ảnh, Lâm Dư Dư: "Ôn Lễ, cô muốn đi gọi điện thoại cho bạn, lát nữa lúc cô đưa điện thoại cho con, con phải gọi là cậu, biết chưa?"
Tiểu Ôn Lễ: "Vâng, con biết rồi, cô, là em trai cô sao?" Bởi vì trong đại đội có Chương Long, là em trai cô, thằng bé cũng gọi là cậu, cho nên lần này thằng bé cũng cho rằng cậu là em trai của cô.
Em trai? Bảo Ôn Sùng gọi cô là chị? Cho dù là tuổi kiếp trước hay tuổi kiếp này cũng không thể. Lâm Dư Dư: "Là bạn của cô, tuổi lớn hơn cô, dựa theo độ tuổi, cô phải gọi là anh."
Tiểu Ôn Lễ: "Vâng ạ."
Gọi điện thoại ở thời đại này vô cùng rắc rối, hoặc là đơn vị có điện thoại, nếu muốn gọi thì sẽ gọi nhờ điện thoại của đơn vị, bình thường, có thể đến bưu cục gọi điện. Bây giờ Lâm Dư Dư muốn đưa Ôn Lễ đến bưu cục để gọi điện thoại.
Lúc Lâm Dư Dư gọi điện thoại, Tiểu Ôn Lễ đứng gần chỗ cô, tay nhỏ nắm chặt quần áo cô. Đầu bên kia rất nhanh đã có người nhận, một giọng nói vô cùng hiền lành vang lên: "Xin chào, đây là Ôn gia, xin hỏi ngài tìm ai?"
Giọng nói này, không giống giọng nói lạnh lùng của Ôn Sùng, nghe giống như là giọng của một người đàn ông trung niên. Lâm Dư Dư nghĩ đến chú Trọng mà Ôn Sùng đã từng nhắc tới, là cha của Ôn Hiền. Cô nói: "Xin chào, tôi là Lâm Dư Dư, xin hỏi Ôn tiên sinh Ôn Sùng có ở đó không?" Sau đó, người nghe điện thoại bên kia liền biết cô là ai: "Là bác sĩ Lâm sao, tôi là cha của Ôn Hiền, mong cô chờ một chút." Nói xong, liền hô to: "Đại thiếu gia, cậu có điện thoại."
Lúc này Ôn Sùng đang xem báo trên ở bàn ăn: "Là bác sĩ Lâm gọi tới?" Anh đã nghe được khi Ôn Trọng nói chuyện điện thoại đã gọi bác sĩ Lâm.
Ôn Trọng: "Bên kia nói là Lâm Dư Dư, nhưng nghe giọng giống giọng của một bé gái bảy, tám tuổi, không giống giọng nói của một cô gái mười mấy tuổi."
Lâm Dư Dư bên kia: "..."
Khoé miệng Ôn Sùng khẽ nhếch, không biết phải nói thế nào, chỉ có thể nói: "Giọng nói của bác sĩ Lâm nghe giống như còn nhỏ tuổi."
Lâm Dư Dư: Tôi cảm ơn anh.
Có một số người, giọng nói trong điện thoại khác với giọng nói thực tế ngoài đời. Giọng nói của Lâm Dư Dư có chút giống giọng của trẻ con, thông qua điện thoại, lại nghe rất giống giọng của trẻ em.
Ôn Sùng: "Alo, tôi là Ôn Sùng, bác sĩ Lâm phải không?"
Lâm Dư Dư: "Là tôi, cảm ơn anh đã khen giọng nói của tôi nghe như còn nhỏ tuổi a."
Ôn Sùng: "... Đó là sự thật." Anh cũng không khen.
Lâm Dư Dư: "Anh Ôn, hôm nay tôi đưa Tiểu Ôn Lễ đi chụp ảnh, hôm nay tuần sau có thể lấy ảnh, lúc đó tôi sẽ gửi ảnh của Tiểu Ôn Lễ cho anh, để anh nhìn thấy cháu trai vừa đẹp trai vừa đáng yêu của tôi." Nguyên nhân cô không gọi là Ôn tiên sinh, là bởi vì dù sao nơi này cũng là bưu cục, nếu cô gọi quá xa cách, lại gửi cho người ta ảnh, người khác nghe sẽ cảm thấy khó hiểu.
Bỗng nhiên nghe Lâm Dư Dư gọi mình là anh Ôn anh có chút bất ngờ, dừng lại một chút, nhưng lập tức anh cũng hiểu được tình hình xung quanh cô: "Được, cảm ơn cô." Lâm Dư Dư: "Anh muốn nói chuyện với cháu trai tôi không? Anh đợi một chút. Tiểu Ôn Lễ, đến đây, cậu Ôn muốn chào con, con gọi cậu đi." Cô bế Tiểu Ôn Lễ lên, để Tiểu Ôn Lễ tự mình cầm điện thoại nghe.
Nghe được Lâm Dư Dư nói như vậy, Ôn Sùng có chút kích động, chờ mong giọng nói của đứa nhỏ bên kia điện thoại.
Tiểu Ôn Lễ được cô ôm vào trong ngực, đôi tay cầm lấy điện thoại, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Cậu Ôn?" Thanh âm của thằng bé rất nhỏ, bởi vì là lần đầu tiên nghe điện thoại nên có chút khẩn trương, cho nên giọng nói giống như muỗi kêu. Nhưng điều đó vẫn làm cho Ôn Sùng vô cùng khẩn kích động.
Ôn Sùng cầm điện thoại trên tay, run rẩy một chút, anh cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, rất sợ sẽ doạ đến đứa bé ở đầu dây bên kia. Anh khàn giọng hỏi: "Là Tiểu Ôn Lễ sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT