"Cháu gái... Cháu gái..." Bác gái Lý nhìn thấy Lâm Dư Dư tới, liền nhiệt tình đón tiếp: "Cháu gái, cuối cùng cháu cũng tới rồi."

Lâm Dư Dư: "Thím." Thật ra dựa theo số tuổi, Lâm Dư Dư phải gọi bác gái Lý là bà Lý, nhưng bác gái Lý trang điểm theo "phong cách tây", nên khuôn mặt nhìn qua trẻ hơn so với những người cùng tuổi.

Bác gái Lý: "Ai, cuối cùng cháu cũng tới rồi, thím còn tưởng con không tới. A, bạn nhỏ này là ai vậy, lớn lên cũng thật đẹp trai."

Tiểu Ôn Lễ thẹn thùng né tránh, nhưng vẫn lễ phép chào một tiếng: "Cháu chào bà Lý."

Bác gái Lý: "A, thật ngoan, tí nữa tới nhà bà, bà sẽ cho con ăn kẹo nhé."

Tiểu Ôn Lễ lắc đầu: "Cháu có kẹo." Rồi thằng bé từ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa thỏ trắng.

Bác gái Lý không nhịn được cười.

Nhà do cơ quan cấp là một căn nhà nhỏ, sân nhà bác gái Lý cũng rất lớn, bà ấy dẫn Lâm Dư Dư và Tiểu Ôn Lễ vào trong nhà, trước tiên đưa cho Tiểu Ôn Lễ một viên kẹo đường, ba viện kẹo sữa thỏ trắng, ba viên kẹo trái cây, sau đó liền hỏi Lâm Dư Dư: "Cháu gái, thịt đâu?”

Lâm Dư Dư để sọt trên lưng xuống, trong sọt có một bao tải, mở ra, bên trong có một con thỏ và một con gà, đều đã được làm sạch.

Bác gái Lý: "A nha, lông đều đã được làm sạch, cũng giúp thím tiết kiệm rất nhiều thời gian." Ở trong huyện, đun nước để làm sạch lông cũng rất tốn công, hơn nữa bọn họ là dùng than đá đun nấu, số lượng mỗi tháng cũng có hạn, có lúc còn không đủ dùng.

Lâm Dư Dư: "Tối hôm qua cháu đã làm sạch lông. Con thỏ này sau khi được làm sạch thì tâm hơn hai cân một chút, còn gà thì tầm hơn bốn cân, thím muốn con nào?”

Bác gái Lý cơ hồ không do dự trả lời: "Gà." Nói xong, còn cười nói: "Thật ra, con thỏ này thím cũng muốn ăn, con giá, nếu không con cũng bán con thỏ này cho thím?"

Lâm Dư Dư: "Chuyện này không được a, cháu còn muốn đem đi biếu người khác.”

Bác gái Lý: "Vậy được, chỗ gà này thím phải trả cháu bao nhiêu?"

Lâm Dư Dư: " 3 đồng 2 và đưa thêm phiếu, thím cho cháu một phiếu công nghiệp, phiếu hai cân gạo, thím thấy thế nào?"

Bác gái Lý: "Phiếu công nghiệp không thành vấn đề, nhưng phiếu gạo thì lân sau lại đổi được không, hiện giờ thím không thể có nhiều như vậy."

Lâm Dư Dư: "Cháu cũng chỉ thỉnh thoảng mới đổi phiếu gạo, một lúc nữa cháu muốn đi Cung Tiêu Xã mua một ít bột Phú Cường."

Bác gái Lý: "Vậy được, nếu thỉnh thoảng cần, thím có thể lưu lại."

Lâm Dư Dư: "Cảm ơn thím."

Cầm 3 đồng 2 và phiếu, Lâm Dư Dư dẫn Tiểu Ôn Lễ rời đi, nhưng trước khi đi liền nói với bác gái Lý, tuần sau sẽ không tới. Bác gái Lý có bốn cân thịt gà, cách một tuần cũng không sao, tuần nào cũng ăn cũng quá xa xỉ rồi, cho nên tuần sau Lâm Dư Dư không tới cũng rất vừa vặn. Tiếp theo là đến nhà Thôi Mẫn, Thôi Mẫn không có nhà, nhưng mẹ chồng cô ta có nhà, cho nên Lâm Dư Dư cùng mẹ chồng Thôi Mẫn trao đổi, hai cân thịt thỏ, đổi lấy sáu hào, phiếu một cân gạo, còn có một phiếu giấy. Sau khi trao đổi xong, Lâm Dư Dư đưa Tiểu Ôn Lễ đi chụp ảnh. Chuyện đặt đồ tuần tới, Lâm Dư Dư cũng không nói chuyện với mẹ chồng Thôi Mẫn, bởi vì lát nữa cô cũng đi Cung Tiêu Xã.

Nếu là trước kia, tuần sau cô nhất định sẽ đến, rốt cuộc đến một lần có thể kiếm được 5 đồng, nhưng Ôn Sùng mỗi tháng đã trả cô 20 đồng tiền lương, cô liền nghĩ hạn chế vào huyện bán mấy con vật hoang này nữa.

Cô cháu hai người vào quán chụp ảnh, lần đầu tiên được chụp ảnh nên Tiểu Ôn Lễ vừa khẩn trương, vừa háo hức, khi chụp ảnh đều là dáng vẻ cười ngây ngốc, khiến lúc Lâm Dư Dư xem lại đều cười đến đau bụng.

Tiểu Ôn Lễ thấy cô vẫn đang cười thằng bé, liền đỏ mặt: "Cô, có phải ảnh cháu chụp xấu không?" Lâm Dư Dư: "Ảnh của Tiểu Ôn Lễ nhà chúng ta là đẹp nhất."

Tiểu Ôn Lễ: "Thật sao?" Thằng bé mới không tin lời của cô nói đâu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play