Sau khi Lý Nhị Nha nghe được ý nghĩ của mẹ chồng cô ta thì mừng rỡ, cũng cảm thấy ý kiến này không tệ!
Nhớ tới kiện hàng vừa rồi có người đưa thư nhét vào trong sân, cô ta vội vội vàng vàng đi nhặt kiện hàng lên, nhìn thấy tiền chuyển tới, thực phẩm dinh dưỡng cùng với một lá thư bên trên.
Sau khi xem xong thư, mẹ Từ và Từ Chí Minh đều nhẹ nhõm hơn không ít, cha Lý, mẹ Lý vừa gửi thực phẩm dinh dưỡng vừa gửi tiền, mặc dù tiền là cha Lý, mẹ Lý cho mượn nhưng đã chứng minh cha Lý, mẹ Lý vẫn rất quan tâm cô con gái Lý Nhị Nha này và đứa cháu ngoại Từ Cẩm Hiên này, cứ thế này việc đến thủ đô vậy đã có hi vọng.
Lý Nhị Nha cũng nghĩ như vậy, thế là hành trình đi thủ đô cứ như vậy được định ra. Vào ngày hôm sau, Lý Nhị Nha và mẹ Từ dẫn theo Từ Cẩm Hiên xuất phát, Từ Chí Minh không đi, anh ta ở nhà đi làm kiếm tiền. Ba ngày sau, Lý Nhị Nha và mẹ Từ lôi kéo Từ Cẩm Hiên ủ rũ, im lặng, vác theo bao lớn bao nhỏ ra khỏi nhà ga, thủ đô phồn hoa lập tức khiến hai người bối rối. Giống như hai con con ruồi không đầu mà xem bản đồ, hỏi đường, dựa theo địa chỉ trong lá thư lần mò tìm đường đi, sau khi ngồi sai hai chuyến xe buýt thì cuối cùng khi đến chạng vạng tối đã tìm được đường đi đến tứ hợp viện. Lý Nhị Nha và mẹ Từ vừa mệt vừa đói khiêng hành lý, kéo Từ Cẩm Hiên tiến về vị trí tứ hợp viện.
Mẹ Từ mỏi mệt nhừ người nhìn thấy hoàng thành nguy nga, tâm trạng mới hơi tốt hơn chút, nói: “Trông điều kiện nhà chị dâu hai của con không tệ."
Hai người không biết Lý Thâm và Thẩm Y Y đã mua nhà ở thủ đô, cho là bọn họ đang ở tại nhà họ Thẩm.
"Điều kiện nhà chị ấy đúng là không tệ.” Lý Nhị Nha có chút khó chịu nói. Giây phút quyết định đến thủ đô cô ta nóng lòng vì bệnh tình của Từ Cẩm Hiên, không nghĩ quá nhiều, đến lúc này, cuối cùng mới kịp phản ứng, cô ta và Thẩm Y Y xưa nay không hợp nhau, bọn họ sẽ để ba người bọn họ ở nhà bọn họ sao?
Thẩm Y Y không hiểu chuyện gì đang xảy ra, xế chiều hôm nay chỉ có hai tiết học, sau khi tan học mới bốn giờ. Sau khi cô đến nhà trẻ đón Tiểu Bối thì lại đi tìm Đại Bảo, nói với cậu bé hôm nay thứ sáu cô và Tiểu Bảo, Tiểu Bối muốn về tứ hợp viện ở hết cuối tuần, hỏi cậu bé có trở về hay không. Đại Bảo có việc phải làm, không trở về. Cô bèn mang theo Tiểu Bối trở về phòng nhỏ thu dọn đồ đạc, chờ sau khi Tiểu Bảo tan học thì mấy người ngồi xe buýt trở về tứ hợp viện.
Lúc trở lại tứ hợp viện Nhị Bảo đúng lúc tan học, vẻ mặt ỉu xìu, không có tinh thần.
Thẩm Y Y mời cậu bé: "Nhị Bảo, chúng ta đánh cầu lông nhé?"
"Được!" Tinh thần Nhị Bảo vốn đang uể oải lập tức tươi tỉnh, hấp tấp đi lấy cầu lông đánh. Chỉ cần không phải học, cái gì cậu bé cũng nhiệt tình vô bờ bến.
Thẩm Y Y và cậu bé cùng nhau đánh cầu lông trong sân, Nhị Bảo thất bại ở phương diện học tập đã tìm về tự tin trên sân bóng, lại trở về dáng vẻ hèn hạ, thèm đòn.
"Mẹ, hồi trưa mẹ không có ăn cơm sao? Dùng thêm chút sức đi!... Ôi chao, mẹ, năm - hai rồi, mẹ thua con rồi nhé!"
"Mẹ, con nhường mẹ một quả cầu nhé... Đón được! Đón được. Ôi, nhường mẹ, mẹ cũng không tiếp nổi! Được thôi, mẹ, chi bằng con dùng tay trái đánh với mẹ nhé? Tay trái của con không linh hoạt bằng tay phải... Chậc, con lại thắng.”
"Mẹ, nếu không để Tiểu Bảo giúp mẹ nhé? Tiểu Bảo, nhanh, em với mẹ cùng đánh với anh, cái gì? Hai chọi một không công bằng? Vậy để Tiểu Bối chung một đội với anh đi... Ôi đệt, con lại thắng!!! Có Tiểu Bối kéo chân sau của con rồi mà cả hai người đều đánh không lại con! Con thật sự là quá tài giỏi rồi ha ha ha ha."
Thẩm Y Y Tiểu Bảo: "..." Không thể nhịn được nữa thì không cần nhẫn nhịn nữa, đuổi theo Nhị Bảo đánh.
Nhị Bảo giật nảy mình, co cẳng lập tức chạy đi. Không phải là đánh không lại, là cậu bé không dám đánh.
Đây chính là mẹ cậu bé, sao cậu bé có thể đánh mẹ cậu bé được? Nếu như bị cha cậu bé biết thì cái m.ô.n.g của cậu bé chắc chắn sẽ nở hoa! Chỉ có thể gọi ông nội của cậu bé đến giúp cậu bé.
Cha Lý vốn đang vui tươi hớn hở xem trò vui, nghe tiếng cầu cứu của Nhị Bảo thì lập tức tránh né đi về xem ti vi. Lại gọi bà nội của cậu bé, kết quả mẹ Lý từ trước đến nay luôn có cầu tất ứng với cậu bé không nghe thấy.
Nhị Bảo muốn tránh cũng không được, chạy ra ngoài cửa, vừa mở cửa trực đã đụng phải người chuẩn bị gõ cửa.
"Ôi chao!" Đối phương hô đau một tiếng, suýt chút đã ngã xuống đất.
Nhị Bảo cũng “xít” một tiếng, bụm trán.
Thẩm Y Y ở phía sau nghe tiếng chạy tới, không chú ý xem Nhị Bảo đụng phải ai, vội hỏi: "Nhị Bảo, con không sao chứ?"
Đôi mắt lanh lợi của Nhị Bảo chớp một cái, giả vờ: "Xít, đau! Đau muốn chết, mẹ, nhất định là con đã bị đụng choáng váng luôn rồi!"
Người bị đụng chính là Lý Nhị Nha, đầu Nhị Bảo rất cứng rắn, cô ta bị đ.â.m đầu váng mắt hoa, nghe thấy lời Nhị Bảo nói, lập tức tỉnh táo, căng thẳng nói: "Không! Không thể nào! Em… em không phải cố ý!"
Thẩm Y Y vốn không hợp với cô ta, nếu đụng con trai của cô choáng váng, đừng nói ở nhà cô, không bị đánh đuổi coi như tốt lắm rồi.
Nhị Bảo cũng không phải là người giỏi nói láo, Thẩm Y Y nghe là biết ngay rồi, chưa kịp vạch trần cậu bé thì nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng nói, lúc này mới chú ý tới người tới thế mà lại là Lý Nhị Nha.
Nhị Bảo cũng nhận ra người cậu bé đụng vào là ai, thốt lên: "Cô út? Sao cô út lại tới đây?"
Lý Nhị Nha nhìn thấy đôi mắt Nhị Bảo tỉnh táo, biết là vừa rồi là cậu bé cố ý nói quá, thở dài một hơi, nhớ tới cái gì, lại ngượng ngùng, bảo: “Cô tới thăm nhà con một hôm.”
Nói xong, chuyển hướng sang Thẩm Y Y, chần chờ giây lát, vừa xấu hổ vừa ngại ngùng kêu một tiếng: "Chị dâu hai..."
Thẩm Y Y đáp lại nhẹ gật đầu, ánh mắt chú ý tới Từ Cẩm Hiên sau lưng Lý Nhị Nha, đoán được đại khái mấy người họ tới làm gì rồi.
Mẹ Từ cũng bị sự việc vừa rồi làm giật nảy mình, lúc này kịp phản ứng, vội vàng cầm đồ trong tay tiến lên, cười nói: "Cháu là chị dâu hai của Nhị Nha sao? Nhà bác tới thăm nhà cháu, đây là tấm lòng nhỏ cho các cháu và ông thông gia, bà thông gia..."
"Quá khách khí, còn mang nhiều đồ thế nữa.” Thẩm Y Y khách khí nói, tiếp nhận, Nhị Bảo bởi vì chột dạ, lần này rất là chủ động, vươn tay đón, Thẩm Y Y thuận tay đưa cho cậu bé, cười nói với Lý Nhị Nha, mẹ Từ: "Cha mẹ đang ở bên trong đây, đi vào rồi nói sau!"
"Được." Mẹ Từ cười nói. Đối đáp với người nhà họ Lý, vốn nên là sân nhà của cô em chồng Lý Nhị Nha này, nhưng mẹ Từ là người nhạy cảm, từ biểu hiện cứng ngắc của Lý Nhị Nha đã phát hiện khác thường, bèn chủ động kéo gần quan hệ với Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y dẫn đầu đi vào, vừa hô: "Cha, mẹ, Nhị Nha và bác thông gia tới."
Mẹ Lý đang nấu cơm cho là mình nghe lầm, ra nhìn thử thì nhìn thấy Lý Nhị Nha và mẹ Từ cùng với Từ Cẩm Hiên bị Lý Nhị Nha lôi kéo, bịt kín không lộ khe hở, kinh ngạc há miệng.
"Mẹ.” Lý Nhị Nha nhìn thấy mẹ cô ta rồi, lúc này mới thả lỏng một chút, vội vàng kêu một tiếng, mẹ Từ cũng thân thiết kêu một tiếng bà thông gia, bảo Từ Cẩm Hiên chào hỏi với bà ngoại, Từ Cẩm Hiên ngậm miệng, không mở miệng nói, ánh mắt u ám.
"Sao mọi người lại tới đây?" Mẹ Lý xoa xoa tay đi tới.
Mẹ Từ và Lý Nhị Nha cũng nói là đến thăm cha Lý, mẹ Lý, Thẩm Y Y nhận ra mấy người bọn họ bởi vì mình ở đây mà hơi câu nệ, bèn nói: “Mẹ, cơm còn chưa làm xong sao? Để con làm đi, mẹ trò chuyện với Nhị Nha và bác gái."
"Đã sắp xong rồi." mẹ Lý vội nói: “Để mẹ làm là được.”
"Thế làm thêm hai món đi.” Thẩm Y Y cười nói.
Mẹ Lý ngẫm nghĩ, cũng đủ, chủ yếu là bà cũng muốn đẩy Thẩm Y Y đi để hỏi Lý Nhị Nha tới làm gì, bà không tin Lý Nhị Nha thật sự chỉ đến thăm bà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT