Mẹ Lý gật đầu, nếu là trước kia, hai trăm đồng có thể sẽ đòi mạng của bà, thế nhưng sau khi đến thủ đô, bà và cha Lý giúp đỡ chăm em bé, nấu cơm, Chu Phong Thu, Lý Đại Nha còn có Trần Cường, Lâm Đại Nữu đều cho một chút tiền, còn có tiền người khác tới gọi điện thoại, cũng tích trữ được không ít.

Lấy ra hai trăm đồng đối với bọn họ là chuyện dễ dàng.

Có điều: "Gửi thì có thể gửi, nhưng ông hồi âm, phải hồi âm thế này..."

Mẹ Lý tiến đến bên tai cha Lý, không biết nói cái gì.

Cha Lý nghe vậy nghẹn lời: "Cái này..."

"Cứ viết thế đi!" Mẹ Lý kiên định nói: "Tiền này cũng là chúng ta vất vả kiếm được, việc gì phải tự dưng cho bọn nó?"

"Vợ chồng nó trước kia cũng mang đồ về hiếu kính chúng ta." Cha Lý nói.

"Vậy sao anh không nói vẻ ngạo mạng khi Từ Chí Minh cầm đồ về? Cứ như hơn người khác một bậc.” Mẹ Lý liếc một cái, có điều không thể phủ nhận, coi như thái độ Từ Chí Minh không được, những món đồ bọn nó mang về quả thật tốn tiền.

"Tôi chỉ nói là cho bọn nó mượn, không phải yêu cầu bọn nó phải chừng nào thì trả, coi như cuối cùng bọn nó không trả, tôi cũng sẽ không thật sự đi tìm bọn nó đòi, chính là để trong lòng bọn nó biết cân đếm... Nhiều lắm thì một hồi tôi đi mau cho Cẩm Hiên chút thực phẩm dinh dưỡng, không cần tiền của bọn nó!" Mẹ Lý nói.

Cha Lý vừa bực mình vừa buồn cười, thật ra ông không cảm thấy thế này có gì không ổn, có điều cảm thấy bà già này đã thay đổi, làm việc đã chu toàn hơn, ông bảo: "Được, viết theo ý bà!"

Mẹ Lý hài lòng rồi, chuẩn bị đi mua thực phẩm dinh dưỡng, nhưng bà không có phiếu, lúc đầu muốn đi hỏi Thẩm Y Y có hay không, cuối cùng lại không đi, quay đầu đi tìm Lý Đại Nha.

Người khác không biết, nhưng bà biết, mặc dù Lý Nhị Nha và Thẩm Y Y không có xảy ra xung đột gì chính diện, nhưng vẫn có mâu thuẫn. Trước lúc bà và Giang Ái Linh trở mặt, Lý Nhị Nha càng đối xử với nhà thằng hai không tốt bằng nhà em ba, còn muốn so bì với Thẩm Y Y, ngay cả bức ép Từ Cẩm Hiên học tập cũng có một phần nguyên nhân là Lý Nhị Nha thấy mấy đứa Nhị Bảo luôn luôn học vượt, cô ta muốn chứng minh con của mình không kém con của Thẩm Y Y. Bà sợ Thẩm Y Y có ý kiến với Lý Nhị Nha nên tìm cô lấy phiếu sẽ khiến Thẩm Y Y không vui. Đương nhiên, bất kể Thẩm Y Y có ý kiến gì với Lý Nhị Nha hay không, việc này về tình về lý vẫn cần nói với cô một tiếng, huống chi hai trăm đồng không phải số lượng nhỏ, bọn họ hiện tại sống chung với Thẩm Y Y, nói với Thẩm Y Y một tiếng cũng là hợp tình hợp lý. Cho nên chạng vạng tối sau khi Thẩm Y Y trở về, mẹ Lý đã nói với Thẩm Y Y chuyện này.

Lúc Thẩm Y Y vừa trở về, bởi vì có liên quan đến Lý Nhị Nha và Giang Ái Linh nên cũng hơi ngăn cách với Lý Nhị Nha. Có điều về sau Lý Nhị Nha và Giang Ái Linh xa lánh, cũng chưa từng làm trò xấu tính gì, đôi bên không có xung đột, ngăn cách kia đã được giảm bớt, nhưng không tới mức chán ghét nhưng cũng không thích, chỉ coi cô ta là thành một thân thích bình thường mà đối đãi. Sau khi biết tình huống của Từ Cẩm Hiên, suy đoán có lẽ là Từ Cẩm Hiên bị bệnh trầm cảm, lúc này không có cách nói về bệnh trầm cảm, nói chung sẽ được chẩn đoán là bệnh tâm thần, bác sĩ có thể khám ra được. Chỉ là Thẩm Y Y cũng không phải bác sĩ, không giúp được Từ Cẩm Hiên cái gì, bèn muốn nói sẽ gửi ít thực phẩm dinh dưỡng, nghe mẹ Lý nói đã gửi qua nên đã thôi.

Mẹ Lý thấy Thẩm Y Y không có thể hiện cảm xúc chán ghét gì, cũng không cảm thấy bà gửi cho Lý Nhị Nha nhiều tiền như vậy là có gì không đúng, lúc này mới thở phào một hơi.

Nhà họ Từ.

Hai người phụ nữ từ trong nhà đuổi ra theo, người phụ nữ tương đối lớn tuổi không lo được gì khác, vội kêu lên: "Đại tiên, đại tiên dừng bước, ngài thật sự không thể nghĩ biện pháp khác cứu cháu của tôi sao?"

"Đừng kêu lớn tiếng như vậy." Bà lão đã đến cổng hạ giọng quát nói.

Lúc này mẹ Từ mới nhớ tới hiện tại không thể gọi như vậy, vội vàng ra vẻ mình không hô, chỉ khẩn cầu nói: “Cháu của tôi, nó..."

"Cháu bà không phải là bởi vì tà ma, nó là tinh thần xảy ra vấn đề, nó đã điên rồi, tôi cũng không cứu được.” Bà lão muốn nói cam chịu số phận đi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mẹ Từ tuyệt vọng, lại nói: "Hoặc là nhà bà cũng có thể dẫn nó đến bệnh viện lớn khám thử."

Nói xong bà lão đó đã đi.

Mẹ Từ biết “bà tiên” đã thật sự hết cách, trong lòng tuyệt vọng, Lý Nhị Nha đi theo sau mẹ Từ cũng tuyệt vọng, buồn bã nói: "Mẹ, chúng ta làm sao bây giờ?"

Bọn họ không phải chưa dẫn Từ Cẩm Hiên đi khám bác sĩ, nhưng cuối cùng không có biện pháp gì, tất cả mọi người nói là đầu óc cậu bé có vấn đề, y học bó tay.

Mẹ Từ vừa nghe thấy giọng Lý Nhị Nha đã cảm thấy tất cả mọi thứ đều là do Lý Nhị Nha tạo thành, cô ta lại còn dám đến hỏi bà ta nên làm cái gì. Bà ta giận tím mặt: "Chị hỏi tôi làm sao bây giờ? Sao tôi biết mà làm sao bây giờ? Nếu không phải do chị, Cẩm Hiên sẽ trở nên như vậy sao? Cút đi! Nhà họ Từ chúng tôi cưới chị thật sự là đen đủi tám kiếp!"

Mẹ Từ đẩy Lý Nhị Nha ra, Lý Nhị Nha lảo đảo ngã xuống đất, khóc lên hu hu.

"Lý Nhị Nha có kiện hàng.” Giọng chàng trai gửi thư từ bên ngoài truyền đến. Đợi đến khi cậu ta đến cổng nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì yên lặng buông kiện hàng xuống, đạp xe đạp tiếp tục đi đưa thư.

Lý Nhị Nha đắm chìm trong tiếng khóc của mình, không quan tâm kiện hàng ở cổng. Đúng lúc Từ Chí Minh từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Lý Nhị Nha ngồi dưới đất khóc thì bước nhanh đi lên đỡ cô dậy.

"Chí Minh, làm sao bây giờ?" Lý Nhị Nha tựa như là bắt được cọng cỏ cứu mạng: "Cẩm Hiên nó điên rồi, làm sao bây giờ? Hu hu hu."

"Chúng ta dẫn nó đi bệnh viện khám, dẫn nó đi bệnh viện lớn ở thành phố khám." Mấy ngày nay Từ Chí Minh cũng lao lực quá độ, cái cằm mọc đầy râu, trong lòng hối hận không kịp: "Nơi đó có khoa tâm thần, nhất định có thể chữa khỏi cho Cẩm Hiên!"

"Được, được, được.” Lý Nhị Nha nói mấy chữ “được” liên tục, giống như tự mình an ủi nỉ non: “Đến thành phố, Cẩm Hiên nhất định sẽ khá hơn."

Lảo đảo đứng lên với Từ Chí Minh, muốn trở về thu dọn đồ đạc dẫn Từ Cẩm Hiên vào thành phố khám bệnh.

Mẹ Từ ở bên cạnh lạnh mắt nhìn.

Đến thành phố nói nghe thì dễ? Song tiêu xài chính là một khoảng lớn, mà bọn họ trước đó bởi vì Từ Cẩm Hiên uống thuốc diệt chuột đã tốn không ít tiền, hiện tại vào thành phố tiêu xài còn không biết là bao nhiêu, nếu như Từ Chí Minh và Lý Nhị Nha đều đi, vậy thì hai người đều phải xin phép nghỉ đình công, cái này có nghĩa trong nhà không có nguồn thu nhập. Nhưng nếu như chỉ một người đi... Người kia không quen cuộc sống nơi đó, cũng không được.

Nhưng đây là phương pháp duy nhất cứu cháu trai, mẹ Từ không muốn từ bỏ.

Càng nghĩ, mẹ Từ quyết định nên là mình thay thế Từ Chí Minh và Lý Nhị Nha đi, vừa muốn trở về thu dọn thì ánh mắt đã rơi vào kiện hàng chàng trai đưa thư vừa đưa tới.

Trong đầu mẹ Từ chợt lóe lên tia sáng, có thể gửi đồ cho Lý Nhị Nha, chắc hẳn chính là cha mẹ của cô ta.

Bà ta nhớ kỹ cha mẹ Lý Nhị Nha đầu năm nay đã đi theo gia đình nàng dâu là thanh niên tri thức có nhà mẹ đẻ ở thủ đô đến thủ đô rồi?

Mẹ Từ lược lại tình hình của nhà họ Lý trong ấn tượng của mình ở đầu một lần. Một ý nghĩ dâng lên trong đầu. Bệnh viện thành phố có khoa tâm thần, thành phố Bắc Kinh chính là thủ đô, sao có thể không có? Hơn nữa khoa Tâm Thần của thành phố Bắc Kinh nhất định tốt hơn thành phố trực huyện.

Quan trọng nhất nhất nhất là, cha mẹ anh em Lý Nhị Nha đều ở nơi đó, đặc biệt là chị dâu hai của cô ta, nghe nói trong nhà cô ta rất có tiền!

Nghĩ vậy, bà ta vội vàng đi tìm Từ Chí Minh và Lý Nhị Nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play