Nhị Bảo về nhà nấu cơm xong, chuẩn bị xong cà chua và trứng gà cho bữa tối, còn có thịt bò mà chị em Tiền Hiểu Linh mang tới, cha Nhị Bảo liền trở về.

Lý Thâm rửa tay, chuẩn bị nấu ăn, để Đại Bảo và Nhị Bảo đứng ở bên cạnh nhìn, "Thời gian làm việc của cha không cố định, sau này không chắc có thể trở về đúng giờ để nấu cơm, cho nên nhiệm vụ nấu ăn liền giao cho các con."

Ý định ban đầu của Lý Thâm là muốn thay phiên dạy dỗ hai đứa nhỏ.

Nhưng Nhị Bảo vỗ vỗ n.g.ự.c nhỏ, đứng ra trước nói, "Cha, để con, anh trai nhóm lửa là được rồi!"

"Con chắc chắn mình có thể làm được không?" Lý Thâm nhíu mày, không quên lần trước cậu bé nấu cá thành bộ dạng gì.

Nhị Bảo cũng nhớ tới lần trước mình làm cá, có chút lúng túng, hừ một tiếng, lớn giọng nói: "Cha, không phải cha nói đã nói nam tử hán đại trượng phu, ngã ở chỗ nào thì phải đứng lên từ chỗ đó sao? Không phải chỉ là nấu ăn thôi sao? Con chắc chắn có thể học được!"

Được!

Lý Thâm đánh giá cao tâm thái này của cậu bé, thuận miệng khen ngợi một câu: "Giỏi lắm!"

Nhị Bảo đột nhiên mở to hai mắt, giữ chặt cánh tay cha mình, "Cha, cha đang khen con sao?"

Nhị Bảo vô cùng kích động, Lý Thâm đang cầm vại dầu, thiếu chút nữa đổ hết lên người, đang muốn đánh người, nhưng lại nhìn thấy đứa con thứ hai nhà mình vui vẻ như vậy, lại "Ừ" một tiếng.

"He he," Nhị Bảo rất vui vẻ, ánh mắt khẽ liếc nhìn sang anh trai mình, giống như đang nói, cha đang khen em, không khen anh!

Đại Bảo cảm thấy có chút cạn lời, nhưng mà, "Cha, con cũng muốn học nấu ăn!"

"Anh học nấu ăn để làm gì?" Nhị Bảo nói, "Anh nhóm lửa cho em là được rồi!"

Khuôn mặt của Đại Bảo không chút cảm xúc, "Bởi vì anh không tin tưởng em!"

Tâm can đau nhói, Nhị Bảo không vui hừ một tiếng, lẩm bẩm nói, "Em nhất định sẽ học được cách nấu ăn!"

Ngược lại, Lý Thâm nhìn Đại Bảo một cái, làm cha, anh đương nhiên biết Đại Bảo đang suy nghĩ cái gì.

Nhị Bảo là người vô cùng hiếu thắng, cho dù làm cái gì cũng muốn tranh vị trí thứ nhất.

Mà Đại Bảo nhìn như lạnh lùng, kì thực là người trong nóng ngoài lạnh, biết Nhị Bảo bình thường đã rất tích cực làm gần hết việc nhà rồi, cho nên Đại Bảo cũng muốn chia sẻ chút việc nhà với Nhị Bảo.

Chỉ là Đại Bảo sẽ không nói ra lời này, rất nhiều thời gian thứ mà cậu bé quan tâm là mọi người nhìn cậu bé làm gì, mà không phải nghe cậu bé nói cái gì.

Hiểu chuyện nội liễm đến mức khiến cho người ta đau lòng.

Sau khi Lý Thâm đổ dầu xong liền véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Bảo.

Anh vừa đổ dầu nên trên tay còn dính chút dầu, Đại Bảo lấy tay lau lau, ngửa đầu nhìn về phía cha mình, ánh mắt có chút u oán.

"Cười một chút." Lý Thâm trêu chọc cậu bé.

Đại Bảo luôn luôn nghe lời cha mình, nghe vậy vừa muốn cười một chút.

Đứa nhỏ Nhị Bảo không biết xem tình hình liền bắt đầu ở bên cạnh quấy rối, "Cha, anh trai con mới không biết cười, ở trường học con còn chưa thấy anh ấy cười được mấy lần."

Đại Bảo: "..."

Bị Nhị Bảo ngắt lời như vậy, cậu bé cười cũng không được, không cười cũng không được... bây giờ chỉ muốn đánh người.

Nhị Bảo hết lần này tới lần khác còn không biết tém tém lại, đắc tội anh trai mình còn chưa đủ, còn muốn đi trêu chọc cha, "Giống như lúc khuôn mặt cha không có cảm xúc gì hết, y như bị liệt dây thần kinh mặt."

Lý Thâm: "..."

Vì thế một giây sau, đến Thẩm Y Y và Tiểu Bảo đang nghe đài phát thanh trong phòng cũng có thể nghe được tiếng la hét của Nhị Bảo ở bên ngoài.

Tiểu Bảo vội vàng trèo xuống giường, chạy đến cửa nhìn xem, sau đó lại chạy về báo cáo với mẹ, "Mẹ, cha với anh trai đang chạy theo đánh anh hai!"

Thẩm Y Y: "..." Đứa nhỏ thứ hai của cô luôn thích chọc người khác đánh, cho dù cô muốn bao che cũng không được!

Cô vừa định bảo Tiểu Bảo lên giường, không cần quan tâm.

Lý Thâm và Đại Bảo đều biết điểm dừng, sẽ không ra tay tàn nhẫn với Nhị Bảo.

Chưa nói đã nhìn thấy Tiểu Bảo báo cáo với cô xong, ánh mắt sáng lấp lánh, chân ngắn nhưng chạy nhanh, "Con đi xem anh hai!"

Thẩm Y Y???

Con là muốn đi xem náo nhiệt có đúng không?

Không thể không nói, theo tuổi tác càng ngày càng lớn của Tiểu Bảo, mặt bướng bỉnh của đứa nhỏ cũng dần dần lộ ra.

Thẩm Y Y tắt đài phát thanh đi, sau đó cũng xuống giường, nhưng chờ đến lúc cô đi ra, trận chiến bên ngoài cũng đã kết thúc, Lý Thâm đang ở trong phòng bếp dạy Đại Bảo và Nhị Bảo nấu ăn.

Đại Bảo đang nghiêm túc lắng nghe, còn Nhị Bảo thì đang đuổi Tiểu Bảo đi, "Đi đi, đừng đứng ở đây vướng tay vướng chân!"

"Em chỉ ở đây xem một chút thôi!" Tiểu Bảo thở phì phò nói.

"Phòng bếp rất nguy hiểm, em có biết không?" Nhị Bảo hô, "Cẩn thận tý nữa dầu b.ắ.n ra ngoài, em không biết đường tránh đi lại bị b.ắ.n trúng!"

"Ai bảo em không biết tránh đi?" Tiểu Bảo một bên bị Nhị Bảo đẩy ra, một bên không phục hô, "Anh hai anh đừng xem thường em, bây giờ em thông minh hơn rồi!"

"Chỉ có em không biết xấu hổ nói mình thông minh." Nhị Bảo tỏ vẻ ghét bỏ nói.

"Em thông minh!" Tiểu Bảo lẩm bẩm, "Thông minh hơn anh!"

Nhị Bảo: "..." Ở trong nhà này cậu đúng là một chút uy nghiêm cũng không có, cha mẹ và anh trai thì khỏi phải nói, nhưng mà bây giờ đến Tiểu Bảo cũng dám không tôn trọng cậu!

Xem cậu dạy dỗ đứa nhỏ này như thế nào!

Nhị Bảo tức giận, nắm chặt cổ áo của Tiểu Bảo, học theo bộ dáng cha, dùng một tay xách Tiểu Bảo lên.

Tiểu Bảo đột nhiên bị nhấc lên trên, hoảng sợ.

Nhị Bảo hung tợn nhìn chằm chằm Tiểu Bảo, học theo ngữ khí nói chuyện của cha, "Có sợ không? Sợ thì mau ra ngoài cho anh! Nếu không anh sẽ đánh em!"

Tiểu Bảo sợ hãi hô một tiếng, trong nháy mắt trở nên sợ hãi, "Được rồi, được rồi, anh mau buông em ra, em lập tức đi ra ngoài!"

"Không thể tiến vào nữa,” Nhị Bảo "ngoài mạnh trong yếu" nói, "Nhiệm vụ của em là ở bên cạnh mẹ, có biết hay không?"

Đây là nhiệm vụ mà anh em bọn nhỏ đã phân chia từ trước, việc nhà là Đại Bảo và Nhị Bảo bao, mà nhiệm vụ của Tiểu Bảo chính là ở bên cạnh mẹ, giải sầu cho mẹ.

"Ừm." Tiểu Bảo nịnh nọt cười, "Em lập tức đi vào với mẹ."

Tiểu Bảo vừa nói xong liền thấy mẹ tiến vào.

Nhị Bảo buông Tiểu Bảo ra, chạy lại đỡ lấy tay mẹ, lo lắng nói: "Mẹ, sao mẹ lại vào phòng bếp, ở đây rất nguy hiểm, mẹ mau ra ngoài đi!"

Tiểu Bảo cũng chạy tới đỡ lấy tay kia của cô, vẻ mặt lo lắng nhìn mẹ.

"Vợ?" Lý Thâm nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn thấy vợ mình đang đi vào phòng bếp, còn tưởng rằng cô đói bụng liền tăng tốc độ làm cơm, "Vợ, em ra ngoài ngồi nghỉ một chút đi, anh làm một tí nữa là xong thôi. Đại Bảo, đi rót một ly sữa lúa mạch cho mẹ."

Thẩm Y Y: "......" Thật muốn c.h.ế.t mà, cứ tiếp tục như vậy, cô sắp cho rằng mình không phải là đang mang thang, mà là bị bệnh nặng gì đó.

"Đừng rót nữa, mẹ vẫn chưa thấy đói." Thẩm Y Y ngăn cản động tác của Đại Bảo, "Các con làm chuyện của mình đi, mẹ chỉ là đi ra ngoài hóng gió một chút thôi."

Sau đó dẫn Tiểu Bảo đi ra ngoài.

Đi dạo trong sân vườn, còn có thể nghe được tiếng Lý Thâm đang dạy Đại Bảo Nhị Bảo nấu ăn trong phòng bếp.

Lý Thâm tuy rằng chuyển qua đi chuyến vận chuyển ngắn, thời gian ở nhà cũng nhiều hơn, nhưng thời gian làm việc vẫn không cố định.

Đôi khi phải đi đi làm sớm, đôi khi nửa đêm mới có thể trở lại.

Nhiệm vụ nấu cơm thật sự rơi vào trên người Đại Bảo và Nhị Bảo, có đôi khi là Nhị Bảo làm, có đôi khi là Đại Bảo làm.

Lý Thâm đều bỏ công sức dạy bọn họ, Đại Bảo thì không nói, người có chỉ số thông minh cao làm cái gì cũng thông thuận hơn một chút, còn về phần Nhị Bảo, có kinh nghiệm lần trước, người có tính háo thắng như cậu bé cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức để học.

Cho nên, cho dù tay nghề của hai đứa nhỏ so ra kém Lý Thâm và Thẩm Y Y, nhưng cũng không khó ăn.

Đặc biệt mỗi lần làm cơm xong Thẩm Y Y nể tình công sức của bọn nhỏ mà ăn, làm cho bọn nhỏ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, càng cố gắng nghiên cứu rèn luyện kỹ năng nấu nướng của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play