"Làm sao lại không nói Lý Thâm nhà em ưu tú được chứ?" Vu Hồng cười nói, năm Lý Thâm gia nhập đội vận tải, ngoại trừ việc quỹ đen nhỏ của nhà bà ấy tăng vọt ra thì ngay cả đơn hàng của đội vận tải cũng tăng lên, đến khi hỏi chồng thì bà ấy mới biết, đây đều là công lao của Lý Thâm, đây cũng là vì sao khi bà đến thăm Thẩm Y Y lại mang nhiều thứ quý giá như vậy tới.

Nghĩ vậy, Vu Hồng nhất thời cảm thấy có chút đau lòng, lúc trước tại sao Lý Thâm lại chướng mắt cháu gái của bà ấy chứ? Nếu bọn họ có thể trở thành một gia đình thì tốt biết bao nhiêu?

Ánh mắt Vu Hồng nhìn Thẩm Y Y cũng vì vậy mà mang theo một loại cảm xúc hâm mộ "Số mệnh của cô gái này quá tốt rồi".

Thẩm Y Y che miệng cười một chút, anh Thâm nhà cô chính là người ưu tú như vậy đấy!

Nhưng mà, Lý Thâm vì chuyện cô mang thai mà bỏ qua vị trí tiểu đội trưởng, cô cũng không cảm thấy có gì đáng để tiếc nuối.

Giữa gia đình và tương lai phía trước, Lý Thâm chọn gia đình.

Mà cô biết Lý Thâm đi đội vận tải cũng chỉ là một nước đi tạm thời mà thôi, chờ chính sách tương lai thoải mái hơn, cho dù không cần cô nói, anh cũng sẽ lựa chọn đi đến sân khấu lớn hơn để thực hiện tham vọng của mình.

Cho nên tạo ra thành tích ở đội vận tải là chuyện tốt nhất, nhưng mà không có thành tích cũng chẳng sao, dù sao năng lực của anh cũng vẫn còn đó.

Hơn nữa hiện tại cô cần anh làm bạn đồng hành cùng mình, cũng không muốn giả bộ thành người phụ nữ đảm đang hiền dịu để bắt anh liều mạng vì sự nghiệp.

Vu Hồng nhìn ra ý tứ của cô, hận sắt không thành thép nói, "Tiền lương đấy, tiền lương của tiểu đội trưởng cao hơn không ít, bây giờ nhà em đã có ba đứa nhỏ, lại sinh thêm một đứa là thành bốn đứa nhỏ, chẳng lẽ lại không nghĩ đến việc tích kiệm tiền sao?"

Thẩm Y Y nhíu mày nhìn bà ấy, người khác không biết, bà ấy còn không biết sao?

Vu Hồng: "......" Được rồi, mỗi người trong đội vận tải bọn họ đều tự mình làm chút kinh doanh nhỏ, đặc biệt là người có năng lực như Lý Thâm, làm sao có thể thiếu tiền?

Vu Hồng trêu chọc nói: "Vợ chồng các em thật đúng là trời sinh một đôi!"

"Cảm ơn chị!" Thẩm Y Y kiêu ngạo nói.

Vu Hồng: "..." Quả thật là trời sinh một đôi!

Sau khi Lý Đại Nha biết được tin tức Thẩm Y Y mang thai, đặc biệt chạy về một chuyến, mang theo không ít đồ vật, đều là một ít táo đỏ đường đỏ linh tinh, không có thứ gì đắt đỏ.

Nhưng trong khả năng của Lý Đại Nha, đây đã là những thứ tốt nhất mà cô ấy có thể tặng cho Thẩm Y Y, Thẩm Y Y rất cảm kích, "Chị cả, cảm ơn chị!"

"Đều là một ít đồ vật không đáng giá mà thôi, em dâu hai em không ghét bỏ những thứ này là được rồi!" Lý Đại Nha cười nói, "Chờ qua vài ngày, chị may cho em một ít đồ em bé, chị chọn màu sắc trung tính thôi, đến lúc đó dù là bé trai hay bé gái đều có thể mặc được!"

"Vậy em cảm ơn chị trước." Thẩm Y Y không từ chối, tay nghề may quần áo của cô quả thật không được tốt lắm, có người muốn may quần áo giúp cô, cô đương nhiên cảm thấy vui vẻ, chờ sau khi chị cả may quần áo xong, cô lại lấy một vài thứ khác trả lại là được.

Lý Đại Nha còn đang lo lắng không biết báo đáp ân tình của Thẩm Y Y như thế nào, thật vất vả mới có được đất dụng võ, cô ấy cũng vô cùng vui vẻ.

Lý Đại Nha cũng đã đưa quà, Lý Nhị Nha cũng phải qua thể hiện một chút, liền mang hai cái móng heo cùng một lon sữa lúa mạch tới, vốn dĩ nghĩ rằng những thứ này nhiều ít gì cũng quý giá hơn táo đỏ với đường đỏ gì đó mà chị gái cô ta mua tới đi?

Dù thế nào đi nữa Thẩm Y Y cũng phải nhìn cô ta với ánh mắt khác xưa đi?

Ai ngờ lúc cô ta đến vừa vặn đụng phải chị em Tiền Hiểu Linh tới đây, hai chị em nhà này vì trả lại ân cứu mạng của Thẩm Y Y, cho nên mang tới không ít đồ vật có giá trị không kém gì những gì mà Vu Hồng mang tới, mà số lượng thậm chí còn nhiều hơn Vu Hồng, có không ít thịt bò.

Lý Nhị Nha nhất thời cảm thấy mình cầm hai cái móng heo cùng lon sữa lúa mạch có chút nhỏ nhem, sắc mặt cũng trở nên chán nản.

Nói tóm lại, Thẩm Y Y thu hoạch được không ít thứ.

Mấy ngày nay Hà Vệ Đông phát hiện Nhị Bảo vô cùng bận rộn, bình thường tan học Nhị Bảo cắt tầm mười sọt cỏ lợn mới có thể về nhà, mà mấy mấy ngày nó thấy Nhị Bảo mới cắt được năm sáu sọt đã trở về.

Rõ ràng hẹn nhau lên núi đặt bẫy bắt thỏ rừng, nhưng Nhị Bảo lại lỡ hẹn.

Hà Vệ Đông cảm thấy kỳ quái, chặn Nhị Bảo lại hỏi cậu bé. Nhị Bảo cõng một đống cỏ lợn vô cùng kiêu ngạo nói, "Tớ phải về nhà nấu cơm với anh trai!"

"Cậu phải về nhà nấu cơm?" Đám người Hà Vệ Đông đồng thanh, "Vì sao cậu với anh trai cậu phải nấu cơm?"

"Thật ra mình với anh trai mình không cần phải làm nữa." Nhị Bảo trả lời, bắt đầu nói vanh vách như học thuộc lòng, "Nhưng mình phải về nhà nấu cơm, nhặt rau, rửa ray, cắt rau… chuẩn bị đầy đủ mọi thử, sau đó chờ cha trở về là có thể xào rau được rồi."

???

Bọn nhỏ bày ra vẻ mặt khiếp sợ, ở nhà bọn nó đều là những người được nhận vô số cưng chiều, có thể đúng giờ về nhà ăn cơm người nhà bọn họ đã thấy cảm ơn rất nhiều rồi, nào còn cần bọn họ tự mình nấu cơm?

Nhất thời, ánh mắt đám người Hà Vệ Đông đều mang theo chút thương hại nhìn Nhị Bảo.

Lúc trước bọn họ còn hâm mộ nhà Nhị Bảo ngày nào cũng có thể ăn thịt, hiện tại xem ra, kỳ thật cuộc sống của Nhị Bảo bọn họ cũng không tốt đẹp như vậy.

"Cha mẹ cậu ngày nào ngược đãi các cậu như vậy sao?" Hà Vệ Đông nhịn không được hỏi.

"Cái gì mà ngược đãi?" Nhị Bảo không hài lòng với cách dùng từ của bọn họ, quyết định khai sáng cho bọn họ, "Các cậu cảm thấy cha mình không lợi hại sao?"

"Đương nhiên lợi hại!" Hà Vệ Đông lộ ra vẻ mặt sùng bái, "Nhị Bảo, khi nào cậu gọi cha cậu đi bắt cá với bọn mình đi?"

Nhị Bảo: "..." Cá cá cá, tên này cậu lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến cá!

Nhị Bảo nhớ tới con cá mình làm hỏng còn bị ép phải ăn hết, nhớ tới mùi vị khó tả kia đầu óc của Nhị Bảo liền trở nên tê dại, tạm thời không muốn ăn cá nữa.

Nhị Bảo mạnh mẽ lôi kéo luồng suy nghĩ lệch lạc quay trở về, trịnh trọng nói: "Cha tớ nói, muốn trở thành người lợi hại như cha, phải học được bản lĩnh của cha, cha tớ làm việc nhà rất lợi hại, nếu như tớ muốn trở thành người lợi hại như cha, tất nhiên cũng phải học được cách làm việc nhà."

Đám người Hà Vệ Đông: "..." Cậu thật sự là một người rất thông minh.

"Đương nhiên, còn có nguyên nhân khác." Nhị Bảo lại nói, "Cha tớ còn phải kiếm tiền nuôi gia đình, tớ cùng anh trai tớ đương nhiên phải chia sẻ việc nhà với cha rồi!"

"Vậy mẹ cậu đâu?" Hà Vệ Đông hỏi.

"Mẹ tớ đang mang thai."

"Mang thai thì không cần làm việc sao?" Hà Vệ Đông hỏi ngược lại.

"Đương nhiên là không thể làm việc rồi." Lần này đến lượt Nhị Bảo cảm thấy kinh ngạc, "Chẳng lẽ lúc mẹ các cậu mang thai cũng phải làm việc sao?"

"Đúng vậy, lúc mẹ tớ mang thai em trai tớ, ngoại trừ đi làm ra thì khi về nhà còn phải giặt quần áo nấu cơm." Hà Vệ Đông nói, giọng điệu cũng rất kiêu ngạo, "Còn nữa quần áo của cả nhà tớ đều là do mẹ tớ giặt hết!"

"Không được không được." Nhị Bảo khoát tay, "Mấy việc này mẹ tới không làm được."

"Tại sao?" Hà Vệ Đông cảm thấy vô cùng kỳ quái, tại sao lại không làm được? Tất cả phụ nữ trong thôn đều làm như vậy mà.

"Vì..." Nhị Bảo còn chưa ý thức được mình bị ảnh hưởng bởi cha, bây giờ bảo cậu bé trả lời cậu thật sự không thể nói được, bởi vì trong tiềm thức của cậu bé luôn cảm thấy mẹ mình không làm được, chỉ có thể nói, "Dù sao mẹ tớ cũng không làm được."

"Mẹ cậu quá yếu đuối." Hà Vệ Đông kết luận, "Cái gì cũng không làm được."

Ngay cả đi bắt cá cũng sẽ bị cuốn trôi, thật tiếc cho tài nghệ bắt cá tính xảo của mẹ Nhị Bảo.

Hà Vệ Đông thở dài.

"Mẹ tớ rất yếu đuối, " Nhị Bảo đồng ý, "Nhưng không sao cả, cha tớ, anh trai tớ với tớ sẽ bảo vệ mẹ!"

"Vậy mẹ tớ vẫn người là tốt nhất." Hà Vệ Đông nghe vậy nói, "Tuy rằng mẹ tớ nói hơi nhiều một chút, xấu một chút, cường tráng một chút, nhưng việc gì mẹ mình cũng có thể làm được! Giống như hổ cái vậy, cha tớ nói lúc mẹ mình làm việc có thể làm bằng hai người đàn ông cộng lại..."

"Hà! Vệ! Đông!"

Hà Vệ Đông còn chưa dứt lời, một đạo thanh âm nghiến răng nghiến lợi từ phía sau nó truyền đến, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của mẹ, sợ tới mức giật nảy mình.

"A a a a a," Sau đó chạy nhanh như chớp.

Vương Yến mang theo khí thế ngất trời đi nhanh như bay đuổi theo, Nhị Bảo phảng phất đều có thể cảm thụ được sự rung lắc của đất trời theo mỗi bước chân Vương Yến, nhất thời sợ hãi vỗ vỗ n.g.ự.c nhỏ, "Nói tầm bậy, vẫn là mẹ của mình tốt nhất."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play