Lý Nhị Nha nghe vậy, lập tức cảm thấy Giang Ái Linh nói trúng lòng mình, thở dài một hơi: “Tuy bây giờ quả thật em không thích ứng với cuộc sống nông thôn lắm, nhưng hết cách, đây là Chí Minh điều động công việc, em chỉ có thể chịu, nhưng không cần lo lắng, nói không chừng trong vòng một hai năm anh ấy sẽ có thể được điều về.”
“...” Nếu không phải phải duy trì thiết lập hình tượng, Giang Ái Linh muốn trợn trắng mắt, cười gượng nói: “Cũng đúng.”
Mẹ Lý ở bên cạnh nhìn, bỗng nhiên nhảy số.
Lý Nhị Nha bởi vì Từ Chí Minh điều động công việc, phải về nhà sống, chuyện này chỉ từng thông báo cho bà và ông cụ.
Dù sao cũng là con ruột, còn có thể đuổi ra ngoài sao, hai người đều đồng ý.
Nhưng đồng ý thì đồng ý, quả thật bà cũng phiền chán tác phong làm việc của cô con gái này, với đôi mắt đã mọc tới trời đó của cô ta, quay về ăn ở cùng họ, tới lúc đó còn không biết sẽ sinh ra bao nhiêu thị phi.
Nếu Lý Nhị Nha có quan hệ tốt với vợ thằng ba, vậy thì để nó ăn cùng nhà thằng ba thì tốt rồi…
“Nhị Nha à, nếu tình cảm của con với chị ba con tốt như vậy, sau này con cứ ăn cùng chị ba con đi.”
Lý Nhị Nha không có ý kiến gì, thực ra cô ta cũng không muốn ăn cùng cha mẹ, nếu cô ta có ý kiến gì nói ra, chắc chắn cha mẹ cô ta sẽ mắng cô ta, chi bằng ăn cùng với anh ba chị ba.
Ít nhất cô ta có quan hệ tốt với anh ba chị ba nhất, họ chắc chắn sẽ càng quan tâm tới cảm nhận của cô ta.
Bèn nói: “Vậy con ăn cùng với chị ba!”
Đồng thời, Giang Ái Linh bật thốt: “Không được!”
?
Lý Nhị Nha nhìn Giang Ái Linh, chân mày nhíu càng sâu: “Chị ba, chị không muốn ăn cùng với em?”
“Không phải, chị…” Đầu Giang Ái Linh nhanh chóng chuyển động, tìm lý do gì đó: “Không phải chị cảm thấy ăn uống nhà chị không tốt bằng nhà anh cả, sợ để Hân Nghiên em ủy khuất sao…”
Lý Nhị Nha nghe vậy, cảm động: “Chị ba, chị thật sự quá tốt với em, nhưng chị có thể ăn được, chắc chắn em cũng ăn được! Được rồi, em sẽ ăn cùng anh chị, cứ quyết như vậy!”
Giang Ái Linh bê đá đập chân mình: “...”
Giương lên nụ cười còn xấu hơn khóc: “Em không chê là được.”
Mẹ Lý ở bên cạnh nhìn dáng vẻ kẻ câm ăn hoàng liên, đắng mà không nói ra được của Giang Ái Linh, suýt chút bật cười.
Đang nói, Lý Nhị Nha xách một lon sữa mạch nha ra.
Giang Ái Linh nhìn thấy, mắt sáng lên, còn tưởng Lý Nhị Nha muốn ăn ở với họ nên đưa sữa mạch nha cho cô ta.
Vươn tay muốn nhận lấy, còn nói: “Hân Nghiên, em thật sự quá khách sáo rồi, mua đồ đắt đỏ như vậy…”
Ể?
Nhìn thấy Giang Ái Linh muốn lấy sữa mạch nha đi, Lý Nhị Nha chuyển hướng, khiến Giang Ái Linh rơi vào khoảnh không.
Giang Ái Linh?
“Chị ba, cái này không phải cho chị.” Lý Nhị Nha nói.
Giang Ái Linh cứng đờ, không phải cho cô ta vậy cho ai?
“Đây là cho Thẩm Y Y.” Lý Nhị Nha giống như nghe hiểu cô ta muốn hỏi gì.
?
Cho Thẩm Y Y? Vì sao phải cho Thẩm Y Y?
Trước đây có đồ ngon gì, không phải đều cho Giang Ái Linh cô ta sao?
Giang Ái Linh vô thức muốn hỏi, nhưng nhìn thấy mẹ Lý, sợ bị mẹ Lý chửi, chỉ có thể không cam nguyện dằn xuống.
Lý Nhị Nha không biết Giang Ái Linh nghĩ gì, nhìn cửa, nói: “Sao Thẩm Y Y còn không tới?”
“Gọi Thẩm Y Y cái gì?” Mẹ Lý nghe vậy, chố một cái lên đầu cô ta: “Đó là chị hai con!”
Lý Nhị Nha: “...” Thôi, ai bảo bà là mẹ ruột của cô ta!
Chỉ có thể không cam nguyện: “Được, chị hai, mẹ, mẹ đi gọi chị ấy tới đi!”
Mẹ Lý cười lạnh: “Mặt mũi của con to thật!”
Lý Nhị Nha suýt chút không khống chế được sắc mặt, cầm sữa mạch nha lên: “Đây là con định cho Thẩm…Chị hai! Muốn bảo chị ấy tới lấy!”
Mẹ Lý nhìn kẹo sữa Thỏ Trắng trong tay Hà Chiêu Đệ và Giang Ái Linh, có hơi quái dị, đứa con gái luôn thiên vị Giang Ái Linh này, sao lần này lại thiên vị vợ thằng hai rồi?
Chuyện khác thường ắt có ẩn tình, mẹ Lý vẫn giữ nét mặt như cũ, ngoài miệng tiếp tục chê bai: “Người ta uống hằng ngày, con tưởng người ta thèm lon sữa mạch nha này của con?”
Lý Nhị Nha: “...” Đây là mẹ ruột của Thẩm Y Y sao?
“Vậy con tới thăm chị ta là được rồi chứ?” Lý Nhị Nha đứng dậy, cầm lon sữa mạch nha kia: “Mẹ đi cùng con đi.”
Đương nhiên mẹ Lý phải đi cùng rồi, nếu không sao biết con gái của bà lại muốn giở trò gì.
Đứng dậy, còn không quên chế nhạo: “Đừng có nói mình ấm ức như vậy, nó là chị dâu, con là em chồng, vai vế của nó lớn hơn con, con chủ động đi chào hỏi một tiếng là nên.”
Lý Nhị Nha: “...” Cô ta nhịn!
Thế là mẹ Lý dẫn Lý Nhị Nha ra ngoài.
Đợi ra khỏi nhà, mẹ Lý trực tiếp kéo Lý Nhị Nha sang một bên: “Nói đi, con làm sao vậy?”
“Cái gì làm sao?” Lý Nhị Nha giả vờ vô tội.
“Còn đóng kịch với mẹ?” Mẹ Lý liếc cô ta: “Trước đây con chưa từng cho chị hai con thứ gì, lần này con chỉ cho chị cả và Giang Ái Linh kẹo sữa Thỏ Trắng, thế mà lại cho chị hai con một lon sữa mạch nha, nếu nói con không có mục đích gì, con thấy mẹ con tin không?”
“...” Lý Nhị Nha thấy không giấu được, dứt khoát không giấu nữa, bĩu môi nói: ‘Không phải con muốn tặng đồ cho chị ta, còn không phải là Chí Minh!”
Cô ta nói như vậy, mẹ Lý hiểu ngay.
Kẻ đầu cơ như Từ Chí Minh, anh ta coi thường người nông thôn, nhưng Thẩm Y Y không phải người nông thôn, cô là thanh niên trí thức, còn là thanh niên trí thức trong nhà rất có thế lực.
Bản thân cũng có năng lực, không chỉ xây trường tiểu học trong thôn, còn sắp xếp Đại Nha vào xưởng dệt làm việc.
Ngay cả Lý Thâm bây giờ cũng vào đội vận chuyển, ăn lúa mua, dựa theo tính cách của Từ Chí Minh, chắc chắn là muốn lấy lòng nhà thằng hai.
Mẹ Lý nghĩ xong, trợn trắng mắt, lại nhìn dáng vẻ rất khinh thường của con gái, không nhịn được đánh cô ta một cái: “Chồng con thông minh hơn con nhiều! Con còn khinh thường? Có bản lĩnh con đừng nghe lời chồng con, đừng tặng đồ!”
Lý Nhị Nha nhịn, thực sự không nhịn được nữa: “Mẹ, con không phải con gái của mẹ à? Chị hai mới là con gái mẹ?”
“Nếu con không phải là con gái mẹ, con xem mẹ có quan tâm tới con không?” Mẹ Lý tức giận: “Đi theo mẹ, đi vào nhìn thấy người ta thì khách sáo một chút cho mẹ, nghe thấy chưa?”
“...” Lý Nhị Nha không tình nguyện lẩm bẩm: “Con biết rồi.”
Mấy hôm nay thời tiết khô nóng, mấy đứa nhỏ cũng kén ăn hơn.
Thẩm Y Y luôn muốn tìm tòi đồ ăn gì đó cải thiện khẩu vị của chúng.
Hôm nay cô thử làm một ít lương bì, bì mỏng để nguội rất dai, bỏ tương dầu, ớt, hạt nêm con gà, vừng, giấm, đậu phộng nghiền cùng với dưa cắt sợi, cà rốt cắt sợi, trộn đều, thơm cay thấm vị, dai ngon, vào ngày nóng như thế này, rất là mê người.
Đại Bảo chậm rãi ăn, có thể nhìn ra cậu rất thích.
Mà Tiểu Bảo, cậu bé vùi đầu trong cái bát còn to hơn mặt mình, ăn tới phồng hai má, mắt sáng lấp lánh: “Ngon!”
Thẩm Y Y cười lau khóe miệng cho cậu bé: “Ăn chậm chút.”
Còn Nhị Bảo, cậu đã ăn hết bát thứ nhất, ngẩng đầu lên, ợ ra một hơi, nhìn mẹ cậu, giơ ngón tay cái: “Mẹ, mẹ là thần của con!”
???
Khoa trương rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT