Mẹ Lý bị nụ cười của cô làm cho có hơi chột dạ, cười ngượng hai tiếng: “Nhìn mẹ làm gì?”

Thẩm Y Y lắc đầu, tiếp tục xếp đồ.

Mẹ Lý cởi giày ra, cầm tẩu thuốc, lại nói: “Nếu cha con biết các con mua cái này cho ông ấy, chắc chắn sẽ rất vui, mẹ mang về cho ông ấy xem trước.”

“Mẹ đi.” Thẩm Y Y nói.

Mẹ Lý quay về.

Thẩm Y Y nhìn bóng lưng của mẹ Lý, nhíu mày, cô còn tưởng mẹ Lý là thấy cô mua nhiều đồ như vậy mới dò thám cô bây giờ dùng tiền của ai, biết cô tiêu tiền lương của Lý Thâm sẽ bảo cô tiết kiệm một chút.

Thẩm Y Y nào biết, mẹ Lý biết bây giờ cô tiêu tiền lương của Lý Thâm, muốn bảo cô tiết kiệm một chút là thật, nhưng không dám nói bảo cô tiêu tiết kiệm chút cũng là thật.

Từ nhà cách vách đi ra, trong miệng bà vẫn luôn lẩm nhẩm: “Đừng quản chuyện nhà thằng hai, đừng quản chuyện nhà thằng hai, đừng quản chuyện nhà thằng hai…”

Vừa vào nhà, không chú ý, đụng phải người từ trong nhà đi ra, mẹ Lý “ây dô” một tiếng, vô thức chửi: “Tên nào mắt mù vậy? Đi đường không nhìn đường!”

Giang Ái Linh: “...” Ai không nhìn đường?

Mẹ Lý nhìn thấy Giang Ái Linh, trợn trắng mắt, muốn nghiêng người rời đi.

Giang Ái Linh: “...” Bà mẹ chồng c.h.ế.t tiệt này vừa nãy có phải là niệm chú không? Rủa ai? Không phải là mình chứ?

Giang Ái Linh rùng mình, mặc niệm: “Không đâu, không đâu, không đâu…”

“Ông!” Mẹ Lý vào phòng.

“Lại làm sao?” Cha Lý từ trên giường ngồi dậy: “Có thể để tôi nghỉ ngơi hẳn hoi một chút không, chốc nữa còn phải đi làm!”

?

“Được, là ông không cần, vậy tôi cầm đi vậy.” Mẹ Lý giả bộ đi ra.

“Thứ gì?” Cha Lý hỏi, tia mắt nhìn thấy tẩu thuốc mới toanh trong tay bà, híp mắt lại, có chút hưng phấn, nhận lấy: “Cho tôi? Ai cho?”

“Còn có thể là ai?” Mẹ Lý thật sự không nhìn nổi dáng vẻ không đáng tiền này của ông: “Vợ thằng hai cho, vui chứ?”

Cha Lý cầm tẩu thuốc nhìn quanh, vừa gật đầu cảm thán nói: “Vợ thằng hai là đứa hiếu thuận.”

Sau đó bỏ t.h.u.ố.c lá vào, sau khi châm lửa, cẩn thận hút một hơi.

Mẹ Lý không nhịn được đắc ý nói: “Nó cũng mua cho tôi một đôi giày, ông nhìn xem, đẹp không?”

Cha Lý nhìn một cái, gật đầu: “Đẹp đẹp!”

Mẹ Lý: “...” qua loa.

Hai người tự thưởng thức quà của mình, bỗng nhiên mẹ Lý nói: “Này, ông.”

“Hửm?”

“Tôi nói với ông một chuyện.” Nói xong bà lại không nói tiếp, tựa như đang đợi cha Lý hồi ứng.

Cha Lý nhìn bà một cái, đã hiểu: “Liên quan tới vợ thằng hai? Nói đi? Tôi khai sáng cho bà.”

Mẹ Lý: “...” Quả nhiên không uổng làm vợ chồng mấy chục năm, tôi muốn nói gì ông đều biết.

Mẹ Lý không nhịn được biện giải cho mình: “Lần này tôi không có xung đột với nó.”

“Có tiến bộ!” Cha Lý thuận miệng nói.

“...” Mẹ Lý trợn trắng mắt, không nói nhảm với ông nữa, nói tới chuyện chính: “Tôi muốn nói là bây giờ vợ thằng hai đã không xin tiền nhà mẹ nó nữa, bây giờ tiêu lương của thằng hai!”

“Nên vậy, không thể tiêu tiền của nhà mẹ mãi.” Cha Lý gật đầu, ngạc nhiên nhìn vợ mình: “Bà cảm thấy không nên?”

“Tôi cũng không nói không nên!” Mẹ Lý nói: “Nhưng ông không biết, vừa nãy tôi nhìn thấy vợ thằng hai mua rất nhiều đồ, còn có váy, trông còn không rẻ…Bây giờ dùng lương của thằng hai. Lương của thằng hai còn phải nuôi cả nhà, ông nói, nó tiêu như vậy, nào đủ tiêu?”

“Vợ thằng hai là người có tính toán trước, nếu nó đã dám tiêu tiền như vậy, vậy chắc chắn đủ tiêu, bà nghĩ nhiều như thế làm gì?” Cha Lý không để ý nói.

Mẹ Lý nghĩ cũng cảm thấy đúng, bèn không quản nữa.

Đương nhiên, bà cũng không quản được.

“Cha, mẹ!”

“Anh cả chị cả, anh ba chị ba! Em về rồi!”

“Mau ra lấy đồ cho em! Em sắp mệt c.h.ế.t rồi!”

Một ngày cuối tháng tám, Thẩm Y Y ở nhà cũng có thể nghe thấy tiếng gọi truyền tới từ bên ngoài, ngữ điệu và ngữ khí quen thuộc này, không cần nghĩ cũng biết là Lý Nhị Nha về rồi.

Nhưng cô không quan tâm, chuyên tâm làm việc của mình.

Bên nhà tổ, Giang Ái Linh vội vàng ra đón, cần mẫn cười nói: “Nhị Nha…Hân Nghiên về rồi, ô? Sao lại mang theo nhiều đồ như vậy? Nào nào nào, chị xách giúp em!”

“Cầm cái này cầm cái này!” Lý Nhị Nha đưa cái rương nặng nhất cho Giang Ái Linh.

Giang Ái Linh cười tới mức sắp híp mắt, nặng như vậy? Xem ra bên trong đều là đồ tốt. Nếu đã đưa cho cô ta, vậy đại khái chính là cho cô ta rồi.

“Quỷ đòi nợ này, sao con lại về nhanh như vậy?” Tiếng mắng của mẹ Lý truyền tới.

“Mẹ!” Lý Nhị Nha nghe vậy, tức anh ách: “Con là con gái mẹ.”

Mẹ Lý trợn trắng mắt: “Nếu con không phải con gái mẹ, mẹ trực tiếp đá con ra ngoài.”

Lý Nhị Nha: “...” Thôi, bà là mẹ mình, mình không so đo với bà.

Chuyển đồ vào trong nhà chính, Lý Nhị Nha bắt đầu quy trình tất yếu mỗi khi cô ta về nhà – chia đồ.

Giang Ái Linh nhìn túi lớn túi nhỏ trong nhà chính, xoa tay, vô cùng hưng phấn.

“Chị cả, chị ba, đây là của các chị.” Lý Nhị Nha lần lượt đưa cho mỗi người một túi kẹo sữa Thỏ Trắng.

Nhà anh cả cũng có?

Giang Ái Linh có chút ngạc nhiên, nhưng cô ta không nói ra, cười nhận lấy một túi kẹo sữa Thỏ Trắng trong đó, tiếp tục nhìn Lý Nhị Nha, lại thấy Lý Nhị Nha không chia tiếp.

Lẽ nào nhiều đồ như vậy đều cho cha mẹ Lý?

Giang Ái Linh có chút bất cam, cười thăm dò: “Nhị Nha, những thứ này đều là gì vậy? Đều cho cha mẹ sao?”

“Đương nhiên không phải!”

Giang Ái Linh nghe vậy, vừa định vui mừng, lại nghe thấy Lý Nhị Nha nói: “Đây là hành lý của em, em sẽ về nhà sống một khoảng thời gian.”

?

Về nhà sống? Ý gì? Giang Ái Linh ngơ ngác.

“Chí Minh về thôn dạy học, Hiên Hiên cũng về thôn học tiểu học, nhưng ký túc xá trường phân là sống cùng với thầy giáo khác, cho nên sau này em và Hiên Hiên về nhà sống, lúc cuối tuần lại về thành phố.” Lý Nhị Nha vui vẻ nói: “Chị ba, sau này em có thể chơi với chị mọi lúc rồi, chị vui không?”

Giang Ái Linh?

Vui cái rắm!

Cô thi thoảng quay về, tôi nịnh hót cô một chút còn được? Cô trực tiếp sống ở nhà? Để tôi c.h.ế.t đi!

Giang Ái Linh vội vàng nói: “Sao Hiên Hiên lại về nhà đi học? Đây, ở thành phố học không tốt sao? Hơn nữa, em sống ở đâu?”

“Còn không phải là Chú Minh về thôn dạy, Hiên Hiên ở trường cha nó sẽ không ai dám ức h.i.ế.p nó.” Lý Nhị Nha nói: “Không phải cha đã dọn một phòng cho chị em sao? Dù sao thì bây giờ chị ấy ở thành phố, cũng không có ai ở, em trực tiếp vào ở không phải được rồi?”

“Đã xuất giá rồi sao có thể về nhà mẹ sống chứ.” Giang Ái Linh nhỏ tiếng lầu bầu.

“Cái gì?” Lý Nhị Nha không chắc chắn mình có nghe nhầm không, nhíu mày nói: “Chị ba, có phải chị không muốn em về không?”

“Nó chính là không muốn để con về!” Mẹ Lý chia rẽ một câu: “Con thật sự cho rằng nó tốt với con à, nếu không phải nó có thể vơ được lợi ích từ trên người con, nó mới sẽ không để tâm tới con!”

Lý Nhị Nha hồ nghi nhìn Giang Ái Linh.

“Nói bậy!” Giang Ái Linh vội giải thích, lấy lòng nhìn Lý Nhị Nha: “Con chỉ là cảm thấy Hân Nghiên sống trong thành phố lâu rồi, sợ em ấy không quen với cuộc sống nông thôn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play