"Sức lực lớn thì đã sao, người tài giỏi chuyện gì cũng biết hết." Lý Thâm tiếp tục lừa dối.

"Cái gì cũng biết, bao gồm giặt quần áo sao?" Nhị Bảo hoài nghi nói.

"Không chỉ thế, còn nấu cơm quét dọn vệ sinh đủ thứ công việc." Lý Thâm nghiêm túc, thấy Nhị Bảo đang rất hoài nghi, lại hỏi: "Vậy con cảm thấy cha tài giỏi không?"

"Đương nhiên tài giỏi!" Đôi mắt Nhị Bảo sáng lên, trong thế giới nho nhỏ của cậu bé, cậu bé chưa từng gặp người tài giỏi hơn cha mình, vì vậy tuy rằng cậu bé rất ưa thích đối nghịch với cha nhưng cha vẫn luôn là người cậu bé sùng bái nhất!

Lý Thâm: "Thế có phải con muốn trở thành người tài giỏi như cha không?”

Nhị Bảo: "Vâng!"

Lý Thâm: "Những thứ cha học được có phải con cũng phải học được không?”

Nhị Bảo không chút nghĩ ngợi: "Vâng!"

"Tốt, từ nay về sau, quần áo của con tự con giặt, còn có nấu cơm và những chuyện khác, cha đều dạy hết cho con, đến khi con trở thành người tài giỏi giống như cha."

Nhị Bảo nghe thấy “đều dạy hết” là đôi mắt sáng lên: "Cha, thế có phải cha cũng sẽ dạy con đánh nhau không?”

"Sẽ!" Lý Thâm nói, chả phải chỉ là ít chiêu thức sao? Có thể để Nhị Bảo cam tâm tình nguyện làm nội trợ, giúp đỡ vợ anh giảm bớt gánh nặng, cái này có cái gì?

Nói xong, giơ nắm đ.ấ.m đặt trước mặt cậu bé: “Con có niềm tin hay không?"

"Có!" Nhị Bảo cuộn tay, đánh ra một đ.ấ.m giống cha, vẻ mặt kiên định, giọng nói đanh thép: "Con nhất định sẽ làm được!"

Lừa dối thành công!

Lý Thâm nhìn về phía Đại Bảo: "Đại Bảo, con cũng thế."

"Cha, con đã biết." Đại Bảo rất ngoan ngoãn, đương nhiên cậu bé không dễ dàng bị lừa dối giống như Nhị Bảo, cậu bé biết rõ cha là muốn bọn nó giúp mẹ chia sẻ việc nhà, vì vậy không có từ chối. Không phải cậu bé thức thời, mà là từ nhỏ cậu bé đi theo cha mình, là đứa bé hiểu chuyện nhất trong những đứa bé khác, hoặc nhiều hoặc ít sẽ chịu ảnh hưởng từ tư tưởng cưng vợ, yêu vợ của cha. Mẹ cậu bé khác với những người phụ nữ trong thôn, mẹ xinh đẹp, mảnh mai, nên được nuông chiều thành thói. Vì vậy bình thường những việc cậu bé có thể làm thì gần như cậu bé đều sẽ cướp giúp mẹ làm.

Sự việc cứ quyết định như thế, nhưng kẻ thất phu Nhị Bảo nghe cha mình cũng muốn dạy cho anh cả lại chạy đến nói: "Cha, anh cả là một con mọt sách, anh chỉ biết đọc sách mà thôi, anh học chưa chắc học được, cha dạy con thôi!"

Lý Thâm: "..."

Đại Bảo: "..."

Thẩm Y Y: "..." Đã xong, có phải cô đã sinh ra một đứa con trai ngốc?

Lý Thâm chột dạ, dẫu sao cũng là con ruột, không đành lòng lừa thằng hai nhà mình thế, liền nói: "Yên tâm đi, việc nhà cha sẽ dạy, nhưng mà đánh nhau cha chỉ dạy con!"

Tuy Nhị Bảo không bằng lòng, nhưng mà người này là anh cả của cậu bé, cậu bé đành phải đồng ý: "Cứ quyết định như vậy đi!"

Sau đó lại hoạt bát đi múc một chén miến Dương Xuân, vui vẻ ăn miến, cứ như có được món hời cực kỳ lớn, mừng vui vô cùng.

Thẩm Y Y che mặt không muốn nhìn, nhéo cánh tay Lý Thâm một cái, tức giận nói: "Anh lừa con của em!"

Vẻ mặt Lý Thâm vô tội, sợ bị Nhị Bảo nghe được, áp sát bên tai vợ, nhỏ giọng nói: "Anh cũng không ngờ!" Không ngờ thằng hai nhà anh luôn trông lanh lợi mà lại ngây thơ thế này!

Đại Bảo ngồi bên cạnh cha, có thể nghe được cha nói gì, vẻ mặt đồng cảm nhìn Nhị Bảo ngồi ở đối diện mình.

Nghĩ thầm, về sau cậu bé nhất định phải chăm chỉ đọc sách, đọc sách có thể khiến trí não sáng suốt!

Ăn cơm trưa xong, Thẩm Y Y đi nấu nước cho Lý Thâm, bảo anh đi rửa mặt.

Rửa mặt xong đi ra, Lý Thâm chơi với mấy đứa nhỏ một hồi, tuyên bố về sau ba anh em bọn họ phải ở riêng.

Nhị Bảo không phục, Lý Thâm lấy chính mình làm ví dụ, nói lúc mình ở tuổi cậu bé đã sớm không ngủ chung với cha mẹ rồi, cậu phải trở thành người tài giỏi giống như anh, nên ngủ riêng.

Nhị Bảo nghe vậy, hấp tấp đồng ý.

Lý Thâm lại lần nữa lừa dối thành công, còn giả mù sa mưa mà nói, có thể nhường phòng lớn ba anh em bọn họ, bảo bọn họ hỗ trợ mẹ các cậu bé chuyển đồ sang căn phòng nhỏ ở sát vách.

Nhị Bảo đặc biệt phấn khởi, đắc chí với anh cả, cảm thấy đây là kết quả mà mình tranh thủ có được.

Đại Bảo thật sự muốn nhìn đứa em trai bị lừa dối này.

Buổi chiều, Thẩm Y Y muốn đến vườn nhà nhìn thử hạt giống có nảy mầm hay không, cũng bổ sung thêm hạt giống.

Lý Thâm gánh thùng nước đi tưới nước, Đại Bảo và Nhị Bảo cũng bị cha mình sai vặt, xách thùng nhỏ đi tưới nước.

Cả nhà năm người được điều động.

Vườn rau được trồng tương đối sớm, đã nảy mầm, đều là hạt giống lấy từ không gian nên hầu như không có hạt hỏng, hơn nữa mọc rất tốt, không cần bổ sung cái gì, vậy cũng chỉ còn tưới nước nữa thôi.

Vườn rau cách khe nước tương đối gần, chỉ cách tầm mười, hai mươi mét, bởi vì cày vụ xuân nên đập chứa sẽ xả nước nên nước rất dồi dào.

Lý Thâm nhẹ nhàng vén nhấc lên hai cái thùng nước tràn đầy, sau đó tưới vào vườn rau.

Nhị Bảo hâm mộ nhìn thân thể cường tráng cao lớn của cha. Giống như vì chứng minh bản thân, cậu bé múc đầy thùng nước, sau đó nhấc lên một lượt với anh cả, hai anh em vừa xách tới nửa đường, cha cậu bé đã gánh thùng về.

Nhị Bảo nóng nảy, bước đi nhanh hơn.

Đại Bảo đi theo bước chân của cậu bé, nước trong thùng đều bị cậu bé lắc đổ, không nhịn được nói: "Em chậm chút, nước đã đổ ra hết rồi!"

"Vậy anh có thể nhanh lên hay không?" Lòng háo thắng của Nhị Bảo rất mạnh: "Cha đã gánh hai lần rồi, nhưng chúng ta xách nước một lần cũng chưa xong.”

???

Em thật sự muốn so bì với cha?

Nhị Bảo dùng hành động thực tế nói cho anh cả của cậu bé biết, cậu bé thật sự muốn!

Cậu bé làm giọng điệu rất bất đắc dĩ, nói: "Được rồi, anh cả, sức lực của anh quá yếu, sẽ ảnh hưởng đến em, vẫn là để em làm một mình đi, anh quay về đọc sách đi!"

???

Đại Bảo trơ mắt nhìn Nhị Bảo xách thùng nước nhỏ, sau đó bước nhanh lao về vườn rau, tưới nước trong thùng vào vườn rau, sau đó hô lên với cha: "Cha, con đến rồi!”

Đại Bảo: "..."

Lý Thâm quay đầu lại nhìn thấy Nhị Bảo vui vẻ xách thùng nhỏ chạy về phía anh: "..."

Thẩm Y Y đang đứng ở trên bờ ruộng với Tiểu Bảo: "..."

Tiểu Bảo không muốn xuống đất, có một nguyên nhân là cậu bé sợ làm dơ giày của mình, một nguyên nhân khác là trước kia lúc cuốc đất, trên mặt đất có rất nhiều con giun lúc nhúc, còn mập mạp to lớn, Tiểu Bảo sợ mấy thứ này, thấy sẽ khóc.

Thẩm Y Y cũng rất bất đắc dĩ, không biết tại sao đứa bé trước kia tuyên bố muốn ăn giun đũa đã trở nên yếu ớt thế này.

Được rồi, đều là do cô nuông chiều.

"Hoa hoa!" Tiểu Bảo hái được một đóa hoa dại nhỏ, giơ lên trước mặt cô.

"Ừ, hoa hoa." Tâm huyết Thẩm Y Y dâng trào, cài hoa lên tai Tiểu Bảo, hoa dại phấn trắng mịn làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của Tiểu Bảo trông càng đáng yêu.

Thẩm Y Y không kìm chế được xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ của cậu bé, bảo: "Sao Tiểu Bảo của chúng ta đáng yêu thế này chứ!"

Tiểu Bảo cười khanh khách, nâng khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của mình: "Đáng “diêu”!”

"Đáng yêu!" Thẩm Y Y uốn nắn cậu bé.

"Đáng “diêu”!” Tiểu Bảo nghiêm túc uốn nắn mẹ mình.

"..." Thẩm Y Y bị sự đáng yêu này làm cho rối tinh rối mù.

Tiểu Bảo hình như biết mình rất đáng yêu.

"Ha ha ha!" Nhị Bảo xách một thùng nước trở về, nhìn thấy hoa dại nhỏ bên tai Tiểu Bảo, cười lố: "Tiểu Bảo, bây giờ em nhìn như con gái ấy!"

???

Lần này Nhị Bảo đụng chạm khiến nhiều người tức giận!

Thấy ánh mắt u tối của cha mẹ mình nhìn qua, Đại Bảo cách Nhị Bảo gần nhất đạp Nhị Bảo: “Con gái cái gì! Em nói chuyện tử tế!"

"Sao em không nói chuyện tử tế chứ, Tiểu Bảo là con..." trai, con trai sao có thể cài hoa trên đầu?

Giọng càng ngày càng yếu, hiển nhiên cũng chú ý tới ánh mắt nguy hiểm của cha mẹ mình, xách thùng, chạy nhanh như một làn khói.

Lý Thâm, Thẩm Y Y: “...” Được rồi, là ruột thịt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play