"..." Lý Thâm nhịn rồi lại nhịn, không thể nhịn được nữa, u ám nhìn về phía Nhị Bảo.
Nhị Bảo bởi vì đã một tháng không gặp cha cậu bé, suýt nữa đã quên bản tính hung hăng, tàn bạo của cha mình. Bây giờ bị anh dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm, lập tức nhớ tới những trải nghiệm vô cùng thê thảm của mình lúc cha ở nhà hồi đó, theo bản năng che mông.
Lý Thâm, Thẩm Y Y: "..." Thằng oắt con không có mắt quan sát!
Lý Thâm hít sâu một hơi: “Bà nội vừa mới nói với cha tìm các con có việc, bảo các con qua đó một chuyến."
"Bà nội tìm chúng con làm gì?" Nhị Bảo thắc mắc.
"Không biết." Lý Thâm vô cảm: "Con qua hỏi sẽ biết, Đại Bảo, con dẫn theo hai em trai qua."
"Dạ!" Đại Bảo lập tức nói, sau đó kéo Tiểu Bảo: "Nhị Bảo, đi thôi!"
Nhị Bảo cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng cậu bé không nghĩ ra được, chỉ có thể đi theo anh cả của mình mà rời đi.
Chờ bọn họ rời đi, Lý Thâm lập tức đóng cửa lại, sau đó quay đầu ôm chặt vợ vào trong lòng.
"..." Thẩm Y Y vươn tay ôm anh, khẩu thị tâm phi trách cứ, nói: “Anh làm vậy không ổn, bọn nó đi hỏi mẹ, chưa chắc mẹ có thể hiểu? Anh có mắc cỡ không chứ, đúng, anh da mặt dày! Nhưng em mắc cỡ! Anh mau gọi bọn nó về đi!"
"Em cũng không mắc cỡ!" Lý Thâm nói.
?
"Nếu không sao em ôm anh chặt thế làm gì?" Lý Thâm thấp giọng trêu ghẹo cô.
??? Được hời còn khoe mẽ?
Thẩm Y Y làm bộ buông tay ra.
Lý Thâm lập tức kéo tay của cô không cho cô buông ra, cúi đầu hôn môi của cô.
Rủ rỉ nói: "Mẹ là người từng trải, không có gì đâu... Vợ, anh rất nhớ em!"
Một câu rủ rỉ cuối cùng khiến lòng Thẩm Y Y tan chảy, đầu óc trống không, ôm anh: "Em cũng nhớ anh."
...
Ba đứa bé mới ra cửa đã gặp mẹ Lý tan việc trở về, mẹ Lý nhìn thấy bọn nó, vẻ mặt vốn đang mệt mỏi bỗng dưng có tinh thần: "Mấy đứa cháu ngoan của bà nội, các con muốn đi đâu? Mẹ các con đâu?"
"Bà nội, không phải bà tìm chúng con đấy sao?" Nhị Bảo khó hiểu hỏi.
?
Mẹ Lý không hiểu: "Đâu có? Ai nói bà tìm các con chứ?"
"Cha con nói." Nhị Bảo bỗng nhiên rất phẫn nộ, làm cho mẹ Lý lại càng hoảng sợ.
Nhưng mẹ Lý bắt được một từ mấu chốt, mừng rơn nói: "Cha con đã trở về?"
"Đúng vậy ạ." Nhị Bảo lớn tiếng nói: "Sau đó cha đã nói bà nội tìm chúng con, bảo chúng con tới đây hỏi bà tìm chúng con có chuyện gì, chờ chúng con ra cửa là đóng cửa lại rồi!"
"..." Mẹ Lý đã liên tưởng đến cái gì, ám muội nhìn cửa phòng khép chặt, mặt già đỏ lên.
Đôi vợ chồng này cũng quá... Đây là giữa ban ngày đấy!
Nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, biết con trai con dâu ân ái, bà vui vẻ vô cùng.
Kết quả tên ngu ngơ Nhị Bảo còn đắm chìm trong chuyện cha cậu bé lừa gạt cậu bé, tức giận nói: "Trước kia cha không cho con nói dối, con nói dối cha sẽ đánh con, kết quả chính cha đã nói dối, không được, con muốn đi chất vấn cha!"
"Ôi chao!" Mẹ Lý vội vàng kéo cậu bé lại: "Nhị Bảo, cha con không có lừa con, bà nội thật sự có tìm mấy con."
Nhị Bảo không tin, hoài nghi nhìn bà nội của mình: "Thế sao vừa rồi bà nội nói bà nội không có tìm chúng con?"
"Vừa rồi là đầu óc bà nội lú lẫn rồi, không phải vừa nhớ tới sao?"
"Thế bà nội tìm chúng con có chuyện gì?"
"Bà nội nhớ các con rồi, nhanh, vào nhà trước." Mẹ Lý kéo bọn nó vào phòng.
Thẩm Y Y phía sau cửa: "..."
Hai người âu yếm một hồi mới đi làm miến Dương Xuân.
Là Lý Thâm làm, Thẩm Y Y giúp anh nhóm lửa, lúc đã chuẩn bị xong bột mì, Thẩm Y Y muốn nhận cái chén trong tay anh, dặn dò anh: "Để em múc, anh đi gọi mấy đứa nhỏ về đi.”
"..." Lý Thâm không cần nghĩ cũng biết vợ anh xấu hổ khi gặp mẹ anh, nở nụ cười, đáp: "Được!"
Lý Thâm rất nhanh đã dẫn mấy đứa nhỏ về, Nhị Bảo nhìn thấy làm miến Dương Xuân mà cậu bé muốn ăn, trong nháy mắt mọi chuyện đều bị cậu bé ném ra sau đầu, vui vẻ ăn chén miến.
Lý Thâm ngồi kế bên vợ, cướp đi vị trí vốn thuộc về Nhị Bảo, hồi đầu Nhị Bảo không đồng ý nhưng khuất phục dưới quyền uy của cha mình.
Thẩm Y Y vừa ăn, vừa kể lại chuyện trong khoảng thời gian này với Lý Thâm, sợ anh lo lắng, cô đã lược bỏ việc đối phó Dương Hùng, những chuyện còn lại đều là một ít chuyện rất vụn vặt. Nhưng Lý Thâm nghe rất nghiêm túc.
Biết chuyện cô trồng vườn, Lý Thâm nắm tay của cô, không che giấu được đau lòng: "Vợ, em khổ cực rồi!" Vợ anh trước kia chưa từng trồng cây.
"Anh biết là tốt rồi!"
Thẩm Y Y cong cong khóe môi, thật ra không khổ cực, chỉ cần có thể khiến cho nhà bọn họ trở nên tốt hơn, cô đều bằng lòng làm. Nhưng cô bằng lòng là một chuyện, trả giá của cô được Lý Thâm nhìn thấy, lại là một chuyện khác.
Chú bé đần Nhị Bảo nghe vậy, lập tức giơ tay, lúc giơ tay không cẩn thận quơ phải nước canh, nước canh đổ lên người cậu bé, cậu bé cũng không để ý, đỡ chắc chén rồi, nhìn về phía cha mình, tranh công nói: "Cha, con cũng giúp đỡ mẹ cuốc đất, con cũng rất vất vả!"
Thật ra nói cuốc đất nhưng cậu bé cũng chỉ là quơ quơ cái cuốc, phần nhiều vẫn là chơi.
Lý Thâm liếc vết bẩn trên quần áo của cậu bé một cái, không biết trong óc đang suy nghĩ cái gì, anh như có điều suy nghĩ mà nghĩ một lát, bỗng nhiên bỏ trứng gà của mình vào trong chén của Nhị Bảo: "Ừ, làm rất tốt!"
Nhị Bảo nghe cha mình khen mình, còn cho mình một quả trứng gà, rất vui mừng, gắp trứng gà lên cắn một cái: “Ngon quá! Ngon hơn trứng của con nữa!”
Nói xong, còn giao hoạt nói với anh cả của mình: “Anh cả, cha cho em trứng gà, không cho anh, hay là em chia một nửa cho anh?"
"Không cần.” Đại Bảo nhất quyết không nhìn cậu bé, chẳng lẽ cậu bé không biết “Sự khác thường ắt có trá” sao? Trứng gà cha nói ăn là ăn sao?
Ò, hình như cậu qué đúng là không biết!
Quả nhiên, ngay sau đó Lý Thâm đã hỏi Nhị Bảo rồi: "Thế lần sau, có phải con cũng phụ mẹ làm việc không?”
"Đương nhiên!" Nhị Bảo đương nhiên nói.
"Ừ." Lý Thâm nhẹ gật đầu: "Vậy quần áo sau này con tự giặt đi!"
Lúc trước lúc anh ở nhà, đều là anh giặt, sau khi anh đến đội vận chuyển, quần áo mấy đứa nhỏ hầu như đều là vợ anh giặt.
???
Nhị Bảo trợn mắt há hốc mồm: "Cha, con còn nhỏ!"
"Không nhỏ, đã bảy tuổi rồi." Lý Thâm nói, Đại Bảo và Nhị Bảo sinh vào tháng năm, chưa đến vài ngày nữa là đến: "Chủ yếu là cha cảm thấy con giặt còn rất dơ, giống như lần đầu tiên con rửa chén, con rửa còn rất dơ!”
"Bây giờ con rửa chén rất sạch sẽ!" Nhị Bảo tức tối, hiện giờ chén trong nhà đều là cậu bé rửa, đã rửa sạch sẽ rồi.
Lý Thâm nhíu mày: "Có phải con cảm thấy con rất tài giỏi?”
"Đương nhiên!" Nhị Bảo kiêu ngạo nói.
"Thế nhưng người tài giỏi không thể chỉ biết rửa chén.” Lý Thâm nói.
"Con không chỉ biết rửa chén." Nhị Bảo vén ống tay áo của mình, chỉ chỉ cơ bắp của mình, dương dương đắc ý: “Con còn biết đánh nhau... Tuy rằng đánh không hay cho lắm nhưng sức lực của con bây giờ đã mạnh, chưa chắc anh cả có thể đánh thắng được con đâu. Lần trước chơi ném cát anh cả không thắng con!"
Nói xong, cậu bé lại cực tức giận: "Nhưng anh cả chơi tệ quá."
Lại thở dài một hơi: "Phải làm sao đây? Con chỉ có thể nhường anh!"
Đại Bảo???
Nhìn Nhị Bảo một cái, vốn muốn giúp đỡ tên thất phu này, nhưng bây giờ... Đáng đời bị cha gài bẫy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT