Tuy rằng Tiền Hiểu Lan cảm thấy cách làm của người đàn ông nhà mình không thích hợp, nhưng cũng không muốn gây phiền toái cho người đàn ông của mình.

Chỉ cười ngượng, từ chối Thẩm Y Y nhã nhặn: "Cái này, chị cũng không rõ lắm, vẫn là chờ công xã công bố kết quả đi."

Ý của cô ấy chính là việc này cô ấy không giúp được.

Thẩm Y Y hiểu, nhưng cô ấy không dừng lại, chỉ xem như nói chuyện phiếm, thở dài: "Thật ra nghĩ cũng thật đáng buồn, lúc quốc gia vừa thành lập, triển khai vận động xoá nạn mù chữ nhiều lần như vậy, thôn dân thôn Thanh Thủy chúng em đều theo sát bước chân thời đại, phần lớn mọi người rất vất vả thoát khỏi thân phận mù chữ, về mặt sản lượng lương thực cũng có cách nhìn của mình, sản lượng hàng năm đều có thể xếp trước vài cái tên ở công xã, nhưng đời sau lại trở về trước giải phóng... Ôi! "

"..." Sắc mặt Tiền Hiểu Lan có chút cứng ngắc.

Thẩm Y Y còn nói: "Thật ra em không có lo lắng gì, mấy đứa con của em hiện tại trong nhà cũng có em dạy. Sở dĩ em nói nhiều như vậy là vì lo lắng cha chồng của em. Trưởng thôn cũ của thôn chúng em ngã bệnh, không biết lúc nào mới khỏi, cha chồng em bây giờ là trưởng thôn đại diện trong thôn. Chị nói nếu ngày nào đó lãnh đạo phía trên đến thị sát, phát hiện thôn Thanh Thủy chúng em hàng năm sản lượng tốt như vậy nhưng đời sau ai ai cũng là một kẻ mù chữ, liệu có xử phạt ông ấy không?”

???

Nếu như bảo đoạn trước của Thẩm Y Y Tiền Hiểu Lan vẫn gắng gượng, thì đoạn sau đó đã hoàn toàn không có khả năng chịu được rồi. Tuy rằng bây giờ quốc gia hủy bỏ chế độ kỳ thi đại học, nhưng cũng không phải là không coi trọng giáo dục, ví dụ như trường tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông đều có. Thôn thời nay, bình thường đều có trường tiểu học, công xã cũng có trường tiểu học và trường trung học cơ sở, công xã giàu có chút ngay cả trường trung học phổ thông cũng có. Mà thôn Thanh Thủy ngay cả tiểu học cũng không có... Đã gây nên rất nhiều đứa bé không đi học, đến lúc đó nếu như lãnh đạo trên huyện biết, thế...

Trong thôn có xây dựng trường tiểu học hay không, không phải do trưởng thôn quyết định, huống chi là một trưởng thôn đại diện!

Vì vậy Thẩm Y Y là đang ám chỉ chồng của cô ấy nhỉ? Chồng của cô ấy là người đứng đầu công xã Hồng Tinh, nếu thực sự trách tội xuống thì chồng của cô ấy mới là đầu sỏ gây nên chuyện này.

Tiền Hiểu Lan càng nghĩ càng hoang mang, vội vàng tìm cái cớ đi về.

Thẩm Y Y nhìn bóng lưng của cô ấy, nhướng mày.

Tiền Hiểu Linh ở bên cạnh nghe hết toàn bộ quá trình, bỗng nhiên nở một nụ cười: "Nếu không phải trùng hợp quá nhiều thì chị cũng hoài nghi là em dự mưu sẵn rồi.”

Thẩm Y Y quay đầu, nhìn Tiền Hiểu Linh, cười nói: "Chị Linh, “Dự mưu” là một từ mang nghĩa xấu! Em không phủ nhận, em làm như vậy quả thật có tư tâm. Nhưng chị cũng phải thừa nhận, lời của em là đúng hay sai? Thôn chúng em quả thật phù hợp điều kiện xây dựng trường tiểu học mà.

Đúng, thôn chúng em cách công xã gần, không sai, nhưng nếu như không phải đường núi, vậy thì còn đỡ, thế nhưng đường núi vừa gập ghềnh vừa vắng vẻ. Trẻ em đi thật sự rất nguy hiểm, không thể bởi vì muốn cho những đứa bé khá xa xôi được càng nhiều sự giáo dục mà không để mắt đến sự an toàn của những đứa bé trong thôn chúng em. Chẳng may xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, thế có phải chủ nhiệm Hoàng cũng có trách nhiệm hay không?"

"Đúng đúng đúng, em nói đúng hết." Tiền Hiểu Linh nở nụ cười.

Thẩm Y Y cong cong khóe môi, cô muốn xây dựng một trường tiểu học trong thôn, ý nghĩ này xuất hiện vào lúc nhìn thấy Đại Bảo dạy đám Đại Hoa ghép vần vào hai ngày trước. Đương nhiên, cô không chỉ là vì những đứa trẻ trong thôn, thật ra cô càng nhiều hơn nữa là bởi vì Đại Bảo và Nhị Bảo.

Hiện tại ở thời đại này, bọn buôn người vẫn rất hung hăng ngang ngược, thích nhất chọn những đứa trẻ trong vùng núi để ra tay, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất[1], cô vì sự an toàn của Đại Bảo và Nhị Bảo suy nghĩ, cũng không muốn để cho bọn nó đi đến trường bằng đường núi vắng vẻ thế.

[1]"nhất vạn" chỉ việc gì đó có khả năng sẽ xảy ra cao, có thể lặp lại nhiều lần. “vạn nhất” là những việc hiếm có khả năng xảy ra.

Đi ra khỏi nhà họ Tiền, Thẩm Y Y lại lấy được không ít đồ ăn vặt hoa quả khô Tiền Hiểu Linh tặng, đạp xe đạp đưa Lý Đại Nha về căn phòng nhỏ cô ấy thuê, chuẩn bị trở về.

Trước khi đi, đôi mắt Lý Đại Nha lóe sáng nhìn cô: “Em dâu, chủ nhiệm Hoàng thật sự sẽ xây dựng trường tiểu học ở thôn chúng ta đúng không?"

"Chưa chắc, nhưng em còn hậu chiêu." Thẩm Y Y nói: “Được rồi, chị vào đi, em đi về trước."

"Ừa ừa.” Lý Đại Nha lưu luyến đi một bước ngoái đầu nhìn một lần mà đi vào phòng.

Thẩm Y Y dẫn Tiểu Bảo đi về, nhưng cô không ngờ trong thôn đã xảy ra một chuyện lớn!

Công an đến rồi!

Cách chuyện Trần Giai Di "không cẩn thận" nhảy xuống sông đã qua mấy ngày, lúc đó cha Lý ra mặt khuyên giải, lúc ấy mọi người đều nể mặt cha Lý mà giải tán. Nhưng lời đồn đãi vô căn cứ không thiếu được, huống chi còn là loại chuyện đặc sắc như quan hệ bất chính.

Đúng lúc hai ngày này đụng phải chuẩn bị cày bừa vụ xuân, một nhóm người đã bắt đầu làm việc rồi, những người tụ họp làm việc cùng nhau trò chuyện cực kỳ nhiệt huyết. Sinh động như thật, thêm mắm thêm muối càng truyền càng ly kỳ, người không biết còn tưởng rằng Trần Giai Di và Lâm Gia Đống xảy ra chuyện gì.

Thế là hôm nay Trần Giai Di không chịu nổi, lại chạy đi nhảy sông lần nữa.

Trùng hợp chính là do Lâm Gia Đống cấp cứu!

Vốn dĩ mấy cô dì truyền bá lời đồn nhảm đang sợ, không dám thừa nhận Trần Giai Di là bởi vì mình mà đi nhảy sông tự vẫn nên đã bẻ hướng vào Trần Giai Di, nói cô ta là vì cảm thấy mình mất trong sạch mới nhảy sông tự vận, có lẽ Lâm Gia Đống sẽ cưới cô ta. Trần Giai Di liền thuận thế yêu cầu Lâm Gia Đống bảo toàn thanh danh của cô ta mà lấy cô ta, bằng không cô ta sẽ không sống nổi.

Lần này, lời cha Lý nói đã vô tác dụng.

Không chỉ có Giang Uyển Nhu giận điên lên, Lâm Gia Đống cũng cảm thấy mình rõ ràng là cứu người, sao cuối cùng lại biến thành hủy trong sạch của Trần Giai Di chứ? Còn bị dồn ép cưới Trần Giai Di.

Hết đường xoay chuyển, Lâm Gia Đống, Giang Uyển Nhu trong cơn tức giận đã vào thành phố báo cảnh sát. Công an đã đến, sau khi điều tra chuyện đã xảy ra, triệu tập thôn dân của thôn Thanh Thủy ở sân phơi ngũ cốc, mở một cuộc đại hội giáo dục tư tưởng.

Nội dung giáo dục chủ yếu không khác gì lắm với ý của cha Lý đã nói lần trước, đại khái chính là Lâm Gia Đống là anh hùng nhân dân thấy việc nghĩa hăng hái làm, Trần Giai Di là một người bị hại, bọn họ đều không sai, sai chính là các thôn dân tung ra lời đồn... Công an lúc bấy giờ rất có uy tín, các thôn dân bị giáo huấn cho ỉu xìu không còn tinh thần, thừa nhận sai lầm của mình, cam đoan không bao giờ truyền lời đồn đãi linh tinh nữa.

Trần Giai Di cũng không ngờ Giang Uyển Nhu sẽ đi báo công an, không chỉ có không khiến Lâm Gia Đống cưới mình như nguyện, mà còn làm hỏng thanh danh của mình. Tuy rằng thôn dân cam đoan sẽ không truyền lời đồn đãi linh tinh, nhưng sau đó ánh mắt khác thường khi nhìn cô ta sẽ là nhất định không thiếu được.

Nếu hỏi Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu có thắng không? Đương nhiên không có! Bọn họ báo công an, khiến thôn dân bị mắng, các thôn dân đã hận bọn họ muốn chết, hai người về sau nhất định không tránh được bị thôn dân xa lánh.

Lúc Thẩm Y Y trở lại, công an đã đi rồi, đây đều là Vương Yến chạy tới nói với cô.

Trong chuyện đổ thêm dầu vào lửa khiến Lâm Gia Đống lấy Trần Giai Di, Vương Yến là một trong những quân chủ lực, bởi vậy còn bị công an kéo riêng ra giáo dục một trận, cảnh cáo cô ta nếu như truyền bá ngôn luận như vậy thì sẽ phải đi ăn cơm tù.

Nói liên miên trời đất với Thẩm Y Y một lèo.

Thẩm Y Y chỉ bắt được một trọng điểm là Lâm Gia Đống, Giang Uyển Nhu và Trần Giai Di là lưỡng bại câu thương!

Còn lại cô đều là nghe tai này bỏ qua tai kia, thái độ cực kỳ thờ ơ.

Vương Yến chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tại sao có thể có người không thích nghe chuyện thị phi chứ?

"Bởi vì chuyện này không liên quan đến em." Thẩm Y Y không ngẩng đầu lên nói, lấy đồ Vu Hồng và Tiền Hiểu Linh tặng cho từ trong cái sọt ra.

"Ai nói chuyện không liên quan tới em chứ?" Vương Yến hừ một tiếng.

?

"Cái này đâu có liên quan gì tới em?" Thẩm Y Y hỏi, chuyện này cả quá trình cô không hề tham dự, nhiều lắm là lúc lần đầu tiên Trần Giai Di nhảy sông tự vẫn hóng hớt chút náo nhiệt.

"Liên quan đến cha chồng của em." Vương Yến lại sửa lời: "Là có liên quan đến em.”

"..." Vương Yến mới nói, Thẩm Y Y đã rõ ràng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play