Sau khi công an dẫn Dương Hùng rời đi, Tiền Hiểu Lan lập tức tiễn quần chúng vây xem đã đi, lúc này mới thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía Thẩm Y Y. Vẻ mặt thay đổi, nở nụ cười ân cần, kéo tay Thẩm Y Y, vẻ mặt chân thành tha thiết: "Em gái, thật sự là may mắn có em, nếu không có em, mạng nhỏ của chị đã không còn rồi.”

"Chị là..." Thẩm Y Y càng nhìn Tiền Hiểu Lan càng thấy quen mắt, trong đầu chợt lóe lên tia sáng: "Chị là nhân viên bán hàng trong rạp chiếu phim?"

"Em là em gái bạo lực mới vừa xung đột là đập ghế lên người người ta?" Tiền Hiểu Lan cũng nhận ra cô, lập tức vui vẻ.

Thẩm Y Y: "..." Nhớ động tác Tiền Hiểu Lan cầm ghế đập xuống người Dương Hùng, nghĩ thầm rốt cuộc ai là người bạo lực?

Nếu như Tiền Hiểu Lan biết rõ suy nghĩ của cô, nhất định sẽ nói đó đều là học theo cô!

Tuy rằng chỉ có ngắn ngủi gặp mặt một lần, nhưng Thẩm Y Y thật sự cho cô ấy ấn tượng rất sâu. Dáng vẻ lưu loát tàn nhẫn quyết đoán cầm ghế lên là đập người, khiến cô ấy thấy mà nhiệt huyết sôi trào.

Nghĩ vậy, cô ấy cởi mở tự giới thiệu mình: “Chúng ta làm quen đi, chị là Tiền Hiểu Lan, là em gái của Tiền Hiểu Linh."

"Em là Thẩm Y Y.” Thẩm Y Y cười nói.

Hai người coi như đã quen nhau, hai chị em Tiền Hiểu Linh và Tiền Hiểu Lan cảm ơn Thẩm Y Y rối rít, nói mãi ân cứu mạng không cần báo đáp thế này thế kia, kéo Thẩm Y Y nói xuôi nói ngược, nhiệt tình tới mức Thẩm Y Y suýt nữa chống đỡ không nổi.

Hàn huyên một hồi, Tiền Hiểu Linh đã thông qua dăm ba câu của hai cô mà biết duyên gặp gỡ giữa hai người, cũng nở nụ cười: "Hiểu Lan, em đoán thử Y Y là người ở đâu?"

"Ở đâu cơ?" Tiền Hiểu Lan biết chị cô ấy sẽ không vô duyên vô cớ hỏi vậy, cũng nổi lên tò mò.

Tiền Hiểu Linh: "Em ấy là người của thôn Thanh Thủy!"

"Thôn Thanh Thủy? Công xã Hồng Tinh hay sao?" Tiền Hiểu Lan trừng to mắt.

Thẩm Y Y không biết hai chị em này đang có ẩn ý gì, nhưng thôn Thanh Thủy quả thực chỉ thuộc về công xã Hồng Tinh, gật đầu cười nói: "Đúng vậy."

Tiền Hiểu Lan vỗ đùi, cười lên ha hả: "Chồng em là chủ nhiệm công xã Hồng Tinh!"

Người đứng đầu công xã là chủ nhiệm Hoàng - Hoàng Vệ Quốc?

Thẩm Y Y nhìn Tiền Hiểu Linh, Tiền Hiểu Linh nhướng mày với cô, sau đó nhìn về phía Tiền Hiểu Lan, Tiền Hiểu Lan cười tươi như hoa.

Trong lòng Thẩm Y Y đã hiểu rồi, cảm thấy có chút buồn cười.

Cô và Tiền Hiểu Linh đã quen biết hơn hai tháng, Tiền Hiểu Linh biết cô là người của thôn Thanh Thủy, đương nhiên cũng biết thôn Thanh Thủy thuộc về công xã Hồng Tinh. Em rể của cô ấy chính là chủ nhiệm công xã Hồng Tinh, nhưng lại chưa từng nói với cô, hôm nay lại chủ động nói ra, vì là cảm thấy cô vừa mới cứu hai chị em cô ấy một mạng nên mới chủ động “vươn chân ra”* trước mặt cô để báo thù ơn cứu mạng của cô?

*Để ôm chân có chỗ dựa, bấu víu.

Tuy rằng ý nghĩ ban đầu khi cô ra tay là vì phòng ngừa Dương Hùng đi thôn Thanh Thủy trả thù mình, nhưng, “chiếc chân” đã đưa ra, có lý nào không ôm? Huống chi cô xác thực là trong vô tình đã cứu được hai chị em Tiền thị. Hơn nữa, đúng lúc gần đây cô muốn làm một chuyện, đang lo tìm không thấy đường lốđii đây.

Vốn dĩ Thẩm Y Y định đi trở về đấy, nhưng bây giờ cô đã ở lại, hỗ trợ thu dọn tàn cuộc, vừa trò chuyện rôm rả với hai chị em Tiền Hiểu Linh. Tiền Hiểu Lan là một người cởi mở, cảm tình giữa Thẩm Y Y và Tiền Hiểu Linh đã không thấp. Có mấy lời, nói chút là hiểu, ba người đều nói chuyện cực kỳ thỏa thích.

Lúc này, cửa lớn có người gõ.

Tiền Hiểu Linh tưởng rằng chồng cô ấy đã trở về, vừa mở cửa ra thì là Lý Đại Nha.

Vẻ mặt Lý Đại Nha sốt ruột: "Chủ nhiệm Tiền, em dâu hai của tôi không sao chứ?"

Thẩm Y Y đang ở gian nhà chính nghe thấy giọng của Lý Đại Nha, vội vàng đi ra: “Chị cả, em không sao."

Lý Đại Nha thở dài một hơi.

"Mẹ!" Tiểu Bảo thấy mẹ mình, bước chân nhỏ bước ngắn chạy bịch bịch tới, kéo tay của cô.

"Ngoan." Thẩm Y Y sờ lên đầu của cậu bé.

"Đây là con trai của em à?" Tiền Hiểu Lan bước ra từ gian nhà chính, nghe thấy Tiểu Bảo kêu Thẩm Y Y là mẹ, vẻ mặt ngạc nhiên: "Thật đáng yêu! Chị cho là em mới kết hôn nữa đây, nào ngờ ngay cả con cũng đã có rồi.”

Lúc trước Tiền Hiểu Linh có điều tra Thẩm Y Y qua, biết thôn Thanh Thủy có một người như cô, bối cảnh điều kiện cũng giống như lời cô nói, cho nên mới dám yên tâm giao hảo với cô, hiển nhiên cũng đã biết cô có ba đứa con trai.

Hồi đó khi cô ấy vừa mới biết cũng ngạc nhiên, cố ý khiến em gái càng giật mình: "Em ấy không chỉ có con rồi, mà đã có ba đứa rồi!"

"Đã có ba đứa bé rồi hả?" Tiền Hiểu Lan kinh ngạc hơn rồi, đánh giá Thẩm Y Y từ trên xuống dưới, chỉ cảm thấy ngạc nhiên.

"Hai đứa còn lại cũng đã sáu tuổi rồi." Thẩm Y Y bổ sung.

"..." Tiền Hiểu Lan lầu bầu: "Lớn thế á? Sáu tuổi có thể học tiểu học rồi nhỉ?"

Ý cô ấy vốn muốn biểu đạt là, con của Thẩm Y Y đã có thể đi học tiểu học rồi, nhưng vẻ ngoài vẫn còn trẻ như vậy.

Vừa khéo bị Thẩm Y Y bắt được cơ hội, cô ra vẻ bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Còn chưa đến trường nữa."

"Sao còn chưa đến trường?" Quả nhiên Tiền Hiểu Lan đã bị cô dẫn dắt, thuận theo lời cô nói mà hỏi ngay.

"Thôn chúng em muốn đi học thì phải đi đến công xã, từ trong thôn đến công xã tuy rằng không phải rất xa, nhưng đều là đường núi, con của em còn nhỏ như vậy, em không yên tâm cho lắm.” Thẩm Y Y cười nói.

Thì ra là thế, Tiền Hiểu Lan vừa định gật đầu thì nghe Thẩm Y Y nói giống như đang chuyện phiếm mà nhắc đến: "Thật ra bên trong thôn chúng em có rất nhiều em nhỏ chưa từng đi học. Quá nhỏ người trong nhà không nỡ đưa đi, chờ lớn hơn lại muốn để ở nhà làm việc kiếm công điểm, cộng thêm cảm thấy đọc sách vô dụng, dứt khoát không đưa đi... Ngoài ra khoảng thời gian này lại đến thời điểm công xã chọn một thôn xây dựng trường tiểu học rồi đúng không? Cũng không biết có thể chọn thôn chúng em hay không?"

Tiền Hiểu Linh: "..." Bây giờ nếu cô ấy vẫn không rõ Thẩm Y Y có ý gì, vậy cô ấy quá ngu xuẩn!

Thẩm Y Y vậy mà muốn xây dựng một trường tiểu học trong thôn bọn họ!

Về tình hình ở Công xã Hồng Tinh, cô ấy biết không rõ ràng lắm, nhưng cô ấy lại biết rõ thôn Thanh Thủy. Đầu tiên là thôn Thanh Thủy là thôn cách thị trấn và công xã Hồng Tinh gần nhất. Thứ hai là sản lượng lương thực hàng năm của thôn Thanh Thủy rất phong phú, là thôn xếp trước mấy thôn khác của công xã Hồng Tinh, cũng là thôn thường xuất hiện trong miệng chồng cô ấy nhất.

Nếu hỏi năm nay công xã có thể chọn thôn Thanh Thủy xây dựng trường tiểu học hay không? Tiền Hiểu Lan không cần nghĩ đã có thể đưa ra một đáp án khẳng định: Sẽ không!

Không phải là bởi vì thôn Thanh Thủy không phù hợp điều kiện xây dựng trường tiểu học, mà là... Chồng cô ấy Hoàng Vệ Quốc thật sự là một người chỉ biết một không biết hai, ví dụ như công xã khác, người ta đều thôn nào giàu có sẽ xây dựng trường tiểu học ở thôn đó. Mà Hoàng Vệ Quốc thì là thôn nào nghèo sẽ xây dựng trường tiểu học ở thôn đó. Nếu nói dễ nghe chút thì là lòng mang đại cuộc giúp đỡ kẻ yếu. Vì vậy xây dựng trường tiểu học, anh ấy nhất định sẽ nghĩ đến những thôn khá nghèo và xa xôi, thôn Thanh Thủy hàng năm có sản lượng tốt như vậy, cách công xã gần như vậy, anh ấy cảm thấy hoàn toàn có thể đi công xã đến trường, vì vậy mỗi lần xây dựng trường tiểu học đều chưa từng nghĩ đến thôn Thanh Thủy!

Tiền Hiểu Lan cũng rất đầu đau, đây không phải là dồn ép người noi theo những thôn nghèo khó, lạc hậu sao?

Nhưng không có biện pháp, cô ấy khuyên không được anh ấy.

Có điều con người là động vật xu lợi tránh hại, Tiền Hiểu Lan vừa mới vì cảm ơn Thẩm Y Y mà tiết lộ chức vị của chồng mình, hiện đang hối hận xanh ruột rồi.

Chủ yếu là, cô không ngờ Thẩm Y Y nhanh thế đã thuận theo cột mà bò lên!

Xây dựng một trường học cũng không phải trò đùa, hao phí nhân lực vật lực trong quá trình đó đều là rất lớn, không chỉ phải cùng đồng nghiệp công xã thương lượng mà còn phải có được sự đồng ý của lãnh đạo trong huyện

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play